Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341127

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.

ệnh, lo lắng hỏi.
Mễ Tu lên tiếng trả lời, từ từ đi qua. Trong lòng Lưu Cẩm Trúc thật sự áy náy, mấy năm nay bà giao Tiêu Quý cho bà lão tuổi đã cao này, bản thân thì theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, hiện giờ đứng trước mặt bà nội, bà thật sự xấu hổ vô cùng.
Do dự nhiều lần, Lưu Cẩm Trúc vẫn đi qua, đứng trước giường bệnh, đôi mắt ngấn lệ, hai tay nắm chặt.
“Tiểu Quý, hôm nay bà nội rất vui, gặp con, gặp Mễ Tu, còn gặp mẹ con, cho dù ngày mai bà nội ra đi, bà cũng cười mà đi đấy.”
“Bà nội, bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà!” Tiêu Quý đong đưa cánh tay bà, làm nũng nói.
“Ha ha, bà nội không chờ đến trăm tuổi, bà nội chỉ hy vọng các con vui vẻ, hạnh phúc, khoẻ mạnh. Hôm nay…hôm nay bà nội thấy con chịu buông xuống gánh nặng trong lòng, bà thật lòng vui cho con, hứa với bà nội, con nhất định phải sống hạnh phúc.”
“Con sẽ, nhất định sẽ như thế!”
“Tốt, tốt, vậy bà nội có thể yên tâm làm phẫu thuật, bà nội còn muốn bồng chắt mà.” Nói xong, bà dường như liếc qua Mễ Tu một cái.
Mễ Tu đương nhiên hiểu được ý tứ của bà lão, anh tiến lên một bước, cũng nắm tay bà, trịnh trọng mà nghiêm túc nói: “Bà nội, bà hãy yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Quý, sẽ không để cô ấy chịu một chút uất ức.” Nói xong, anh nhìn Tiêu Quý, còn nói: “Chúng con nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Tốt, bà nội biết con là đứa nhỏ tốt, bà nội cũng tin tưởng con sẽ đối tốt với Tiểu Quý. Nhưng mà Tiểu Quý của chúng ta…số khổ mà…” Bà nội nhịn không được chảy nước mắt.
“Bà nội…” Mễ Tu và Tiêu Quý đồng thời kêu lên.
“Mẹ…” Lưu Cẩm Trúc rốt cuộc không nhịn được, bà quỳ trước giường bà nội, trong phút chốc nước mắt đầy mặt.
“Mẹ, con biết sai rồi, năm đó đều là lỗi của con, là con quá ích kỷ, con đã làm mẹ đau lòng, con thực có lỗi với Viêm Sơn, càng có lỗi với Tiểu Quý, con thật sự biết sai rồi… Con muốn bù đắp, bồi thường, mẹ yên tâm, sau này con nhất định hiếu thuận với mẹ, chăm sóc tốt cho Tiểu Quý…”
Bà nội run rẩy nói không nên lời, chỉ nắm tay Lưu Cẩm Trúc, nói tốt, tốt, tốt.
“Trong cuộc đời bà, còn có thể nhìn thấy hai mẹ con hoà thuận như lúc ban đầu, dù bà có chết ngay cũng không có gì hối tiếc.” Bà nội chồng tay của ba người lên nhau, xúc động nói.
“Bà nội, con không cho phép bà nói thế, bà nhất định sẽ sống đến trăm tuổi, không, hơn một trăm tuổi! Vừa rồi bà còn nói muốn bồng chắt, sao lại không giữ lời chứ, con tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, bà còn phải bồng con cho con đấy!”
Bà nội nín khóc mỉm cười, gõ nhẹ trán Tiêu Quý, oán trách nói: “Con đó, thật là không ngượng ngùng, đâu có cô gái nào nói những lời này! Ngay trước mặt A Tu, coi chừng nó không cần con đó!”
“Anh ấy không dám đâu!”
Bởi vì lời nói của Tiêu Quý, trong phút chốc mọi người đều tươi cười, bà nội kéo Lưu Cẩm Trúc đứng dậy, nắm tay bà, nói thẳng, xem Tiểu Quý của chúng ta, thật sự trưởng thành rồi.
Hôm sau, Tiêu Quý và Mễ Tu, Lưu Cẩm Trúc và chú dì ở cùng nhau, chờ bà nội đã vào phòng phẫu thuật.
Ba tiếng sau, bà nội được đẩy ra, bác sĩ nói với bọn họ, ca phẫu thuật rất thuận lợi.
Tiêu Quý khóc lên nhào vào trong lòng Mễ Tu, nghẹn ngào nói: “Em đã nói rồi, bà nội nhất định sẽ sống đến trăm tuổi, em còn chờ bà dạy em làm sao thay tã cho em bé đó!”
Mễ Tu bật cười, anh thơm trán cô, xem ra anh phải lập kế hoạch sớm mới được, anh cũng muốn bà nội dạy anh làm sao thay tã cho em bé.
Hai ngày sau, bác sĩ kiểm tra cho bà nội, mọi phương diện đều ổn định, nếu tĩnh dưỡng tốt, sẽ nhanh chóng xuất viện.
Trước khi trở về thành phố B, Lưu Cẩm Trúc tìm Mễ Tu và Tiêu Quý, nói với họ một việc. Bà muốn ở lại đây, không trở về thành phố B. Bỏ đi nhiều năm như vậy, hiện tại trở về, bà không muốn rời khỏi chút nào, bà nội tuổi cao, lại vừa làm phẫu thuật, sức khoẻ không tốt, bên cạnh không thể không có ai, mà chú có trọng trách gia đình nặng nề, e rằng không chăm sóc tốt cho bà nội. Bà muốn ở lại, ở cùng bà nội, bà muốn cho Tiêu Quý một gia đình, để cô bất cứ lúc nào cũng có chốn trở về.
Nghe được quyết định này của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý hồi lâu không nói ra lời, cô đột nhiên muốn gọi một tiếng mẹ.
Nhìn Lưu Cẩm Trúc gần ngay trước mắt, cô vẫn không thể gọi ra. Chữ mẹ này, đối với cô vẫn còn chút xa lạ, cô muốn dịu đi một thời gian nữa, cô muốn từ từ chấp nhận Lưu Cẩm Trúc.
Một ngày trước khi quay về thành phố B, Mễ Tu và Tiêu Quý đến một chỗ.
Một công viên nhỏ Tiêu Quý từng đến hồi trung học. Tám năm trước, Mễ Tu ở đây gặp được một cô nàng lưu manh, ăn mặc quần áo lố lăng, tóc tai nhuộm như bảng màu vẽ, chơi cùng một đám thanh niên hư hỏng, miệng mồm thô tục, cặp mắt to trống rỗng chết lặng.
Mà anh lại tuyên bố với cô nàng lưu manh kia. Lúc ấy anh nói thế này, cậu có thể làm bạn gái tớ không?
Dường như nghĩ cùng một chuyện, Tiêu Quý và Mễ Tu đồng thời nhìn đối phương, cười hiểu ý. Năm đó cậu thiếu niên và cô thiếu nữ mới mười ba tuổi, bởi vì một lý do hoang đường thậm chí thái quá, tự mình quyết định cả đời, mà còn không ngừng dây dưa, trọn đời trọn kiếp, cam tâm tình nguyện.
Đúng thời gian, gặp đúng người.
“Khi


Pair of Vintage Old School Fru