
Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341133
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1133 lượt.
phía sau là mấy cô bạn nào đó rất giỏi ăn nói.
“Hi, bạn trai khôi ngôi tuấn tú nhà Tiểu Kê, không ngại cùng nhau ăn bữa cơm thường chứ!” Hầu Tử từ phía sau Tiêu Quý xuất hiện, thân thiện chào hỏi với Mễ Tu.
Mễ Tu cười ôn hoà, gật đầu với Mị Mị và Tiểu Mã Ca, anh đến gần mấy bước, nắm tay Tiêu Quý, dịu dàng nói: “Canh trứng em thích hôm nay làm không ngon, cho nên anh vừa đổi sang canh rong biển.”
“Vâng!” Tiêu Quý ngọt ngào trả lời, cọ cọ bên người Mễ Tu.
Mễ Tu đan chặt mười ngón tay với cô, màu mắt tràn đầy ấm áp. Anh quay đầu nhìn ba cô nàng phía sau, ôn hoà nói: “Bạn cùng phòng của tôi ở bên kia, cùng nhau đi qua đó nhé, vừa rồi biết các cô muốn tới, tôi đã gọi thêm đồ ăn, nếu không hợp khẩu vị, tôi sẽ gọi cái khác.”
“Bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà Tiểu Kê thật là chu đáo quá! Anh thật sự không có em trai hoặc là anh trai hay là em họ sao…” Tiểu Mã Ca kịp thời ôm Hầu Tử đang lải nhải, các cô là nhà mẹ đẻ của Tiểu Kê, ít nhiều cũng nên chừa chút thể diện cho Tiểu Kê, tuy rằng hiện tại đã không còn nhiều lắm…
Khổ sở của các cô cũng không duy trì bao lâu, bởi vì…
“Đồ nhi, con để vi sư chờ rất cực khổ nha!” Đường Tam Thận sải mấy bước đi qua, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Mễ Tu và Du Phong đỡ trán, thật là gia môn bất hạnh mà!
“Sư phụ!” Hầu Tử kêu rên, rồi nhìn lướt qua phía sau, tầm mắt dừng lại trên người Tiểu Mã Ca, Hầu Tử vội vàng túm cô qua, la lên: “Sư phụ, đây là Bạch Long Mã a Bạch Long Mã…”
“Tiểu Mã…”
Tiểu Mã Ca bi thương…
Hầu Tử và Đường Tam Thận đã hoàn mỹ chứng minh cái gì gọi là mới gặp đã thân, cùng chung chí hướng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì thế, Du Phong rất tự giác nhường chỗ mình, để hai người bọn họ tiếp tục cửu biệt trùng phùng sống trong thế giới của bọn họ.
Đi thỉnh kinh đi, không cần quay trở về…
Mễ Tu gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát Tiêu Quý, dịu dàng nói: “Ngày đầu tiên đi học có quen không?”
Tiêu Quý nhai thịt gà, nói năng không rõ ràng: “Rất tốt ạ.” Ngủ rất ngon.
Mễ Tu cười nhẹ, anh vươn tay vén tóc rối trên trán Tiêu Quý, nhẹ giọng nói: “Ăn từ từ, có phải đói bụng lắm không?”
“Ừm, buổi sáng chưa ăn gì.” Vừa mở mắt đã chạy như điên, làm sao có thời giờ để ăn chứ.
“Sao thế, tối hôm qua ngủ muộn, hay là sáng sớm dạy trễ?” Mễ Tu hỏi.
“Ừm.” Tiêu Quý chỉ lo cúi đầu ăn.
“Thảo nào trên người có mùi bia nhàn nhạt.” Mễ Tu thong thả nói một câu.
“A! Khụ khụ khụ…” Rốt cuộc Tiêu Quý bị sặc một miếng trong cổ họng.
Mễ Tu mau chóng vỗ lưng cô, anh vươn tay nhận lấy miếng thịt trong miệng Tiêu Quý, rồi bỏ đồ ăn đã nhổ ra vào một cái bát trống không, sau đó anh bưng bát canh rong biển của mình, đưa tới bên miệng Tiêu Quý, nói: “Hớp một ngụm trước, từ từ thôi.”
Tiêu Quý hớp một ngụm canh trong tay Mễ Tu, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn anh, Mễ Tu nhà cô đã từng cấm cô, không cho cô uống rượu bia, bây giờ anh sẽ không giận chứ?
Mễ Tu đặt bát xuống, cầm khăn giấy lau khoé miệng Tiêu Quý, rồi cúi xuống bắt đầu lựa mấy miếng gừng trong dĩa, không nói gì cả.
Trong khoảnh khắc Tiêu Quý thấp thỏm, anh chẳng nói ra ý tứ của mình, mắng cô vài câu cũng được mà. Cô vươn bàn tay nhỏ bé ở dưới bàn túm vạt áo sơ mi của Mễ Tu, chớp chớp đôi mắt to tròn, êm dịu nói: “A Tu.”
“Ừm.” Mễ Tu lựa hết gừng trong đĩa thịt heo thì đặt ở trước mặt Tiêu Quý, nói: “Lần sau không được như vậy nữa, mau ăn đi.”
Tiêu Quý nhếch môi, gật đầu, nói: “Vâng.” Rồi cô bắt đầu dùng bữa.
Mễ Tu dịu dàng nhìn cô, anh từng nói không cho phép cô uống rượu bia, chẳng qua khi đó là thời kỳ đặc thù, anh sợ cô lại học thói xấu, vì thế giọng điệu của anh rất cứng rắn, hiện tại cô đã hai mươi tuổi, thỉnh thoảng uống một chút thật cũng chẳng sao. Mễ Tu ngước mắt nhìn ba nữ sinh đối diện, tuy rằng hoạt bát một chút, nhưng không khó nhìn ra họ đều là những cô gái có chừng mực, Tiêu Quý ở cùng các cô, anh tương đối yên tâm, đương nhiên, nếu cô nàng Hầu Tử kia đừng mãi hỏi anh có em trai hay không thì anh sẽ càng yên tâm hơn.
Ngón tay cầm thìa của Doãn Cách Tử dừng lại, cô ta khẽ cắn môi dưới, hai má trắng nõn đã hơi ửng hồng, đồng tử trong suốt lấp loé vẻ không cam lòng và khó chịu. Hôm nay lúc tan học, cô ta hỏi Mễ Tu có muốn cùng nhau ăn trưa không, Mễ Tu mỉm cười từ chối cô ta, nói là cùng bạn gái đến căn tin, ngay cả Du Phong và Đường Tam Thận cũng nói muốn đi theo. Trước kia bọn họ không phải như thế, trước kia chỉ cần cô ta nói, bọn họ đều đồng ý, thế nhưng, sau khi cô gái kia xuất hiện, cô bạn gái không biết từ đâu ra của Mễ Tu đã quen biết bảy năm trời, anh không còn thân thiện với cô ta như trước kia. Vừa rồi anh thậm chí lấy tay nhận đồ ăn nhổ ra từ trong miệng cô gái kia, đó là loại hành vi rất thân mật, cho dù là vợ chồng trẻ, cũng có một số người không sẵn lòng vì đối phương mà làm thế. Cô ta không dám tưởng tượng, nếu những cô gái đã từng bị cô ta ngăn cản không cho tiếp cận Mễ Tu biết được, bọn họ sẽ giễu cợt cô ta như thế nào, lúc ấy cô ta vênh váo nói với các cô gái kia, Mễ Tu l