Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Thanh Mai

Trúc Mã Thanh Mai

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 1341773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1773 lượt.

lại càng khiến sự đau khổ tăng thêm gấp bội. Sau khi được nếm mùi vị tình yêu và và sự ngưỡng mộ của Đào Kim Phần, giờ bỗng đột ngột rơi vào cảnh ai ai cũng nhìn với con mắt khinh bỉ, khiến cuộc sống của Sầm Chi càng không còn ý nghĩa gì. Ông bắt đầu lại đi lang thang khắp nơi, để xem làm thế nào cắt đứt ý thơ.
Một hôm, khi ông đã chăm bón xong mấy mảnh rau của nhà trường, quấn xắn ống cao, khắp người đầy mùi phân trở về căn phòng tồi tàn của mình, đang mở khóa cửa thì nghe thấy một giọng nữ phía sau: “Thầy Sầm, cuối cùng thầy cũng đã về!”
Ông quay đầu lại nhìn, đó là một cô gái trẻ từ trong bóng râm của một lùm cây đi ra, khuôn mặt đỏ ửng, tay cầm một chiếc khăn tay không ngừng phe phẩy.
- Cô là?
- Thầy không nhận ra trò sao?
- Cô là Đào?
- Sao ạ? Không giống như thầy tưởng tượng?
- Trong ấn tượng của tôi, em là một cô bé rất gầy.
- Người không lớn lên sao ạ?
Đào Kim Phần thật sự đã lớn lên nhiều, ngực cô nhấp nhô, eo thon thả, cánh tay trắng nõn như cọng sen, mặc một chiếc váy hoa nhí, eo thắt một chiếc thắt lưng cùng màu với váy, khiến cho những đường cong trên cơ thể cô đều được thể hiện một cách rất tinh tế, chân đi đôi giày đen với đôi tất trắng.
Một luồng sinh khí trẻ trung được thổi đến.
Trong đầu nhà văn lớn Sầm Chi lại hiện ra một cụm từ: thắt đáy lưng ong.
Đầu óc ông u mê đi, chỉ có thể nghĩ đến cụm tính từ đó.
Đây cũng là cụm từ mà Sầm Kim buộc phải nghe thấy khi cô được nghe bố kể lại chuyện tình cảm của mình.

Đào Kim Phần “thắt đáy lưng ong” nhìn bộ dạng của ông thầy nhếch nhác đang choáng váng mất cả phương hướng thì rất vui, tinh nghịch hỏi:
- Có phải sư mẫu đang trốn trong phòng thầy không?
- Không, không, tôi chưa kết hôn, làm gì có sư mẫu nào?
- Chưa kết hôn vẫn có thể có sư mẫu, sư mẫu tương lai.
- Không có, không có, tuyệt đối không có.
- Không có sư mẫu thì may, nếu có thì em không tiện quấy rầy.
- Ờ! Mau vào nhà đi, ngồi đi, tôi vừa tưới phân xong, người bẩn thỉu quá, để tôi ra bể nước rửa ráy chút đã.
- Em cũng đi với thầy.
- Em!
- Em cũng vừa mới đến, cả người cũng đầy mồ hôi, cũng muốn đi rửa ráy chút.
Cái hôm đó, bố mẹ làm gì ở bể nước thì Sầm Kim không biết.
Khi kể cho cô nghe đoạn lịch sử này, bố mẹ đều dừng lại và nhảy phắt sang phần “sau đó”. Khi lớn rồi, cô cũng từng trơ mặt hỏi mẹ, nhưng mẹ cô nói lần đó chẳng làm gì cả, người thời đó rất giữ phép tắc, chưa đăng ký kết hôn, chưa làm đám cưới thì sẽ không làm gì cả, cùng lắm là nắm tay, hôn một cái. Nhưng hôm đó là lần gặp riêng đầu tiên của bố mẹ, ai cũng không dám lỗ mãng, hấp tấp, cho nên hai người đi ra bể nước rồi mỗi người trốn vào một chỗ mà đối phương không nhìn thấy để rửa, rồi về nhà.
Kỳ nghỉ hè năm đó, mẹ cô sống ở chỗ tạm thời do nhà trường sắp xếp, đó là một phòng học, giường được ghép từ mấy chiếc bàn học, mẹ lót một lớp bông lên trên, phủ lên tấm khăn trải giường kẻ ô màu hồng phấn của mình, trên đỉnh mắc cái màn.
Còn bố vẫn ở trong căn phòng tồi tàn mười mét vuông cũ, dùng hai cái ghế đẩu của học sinh, bên trên đặt một tấm ván cửa, đó là giường của bố.
Cái màn của bố rất cũ, đã bị thủng, hàng ngày bố đều bị muỗi cắn. May mà mẹ cắt mấy miếng vải từ chiếc áo sơ mi cũ của bố để vá vào cái màn, bố mới không “hiến máu” cho muỗi nữa.
Lúc nhỏ, Sầm Kim nghe kể đến đây thường hỏi bố:
- Con muỗi đó có cắn con không?
Bố mỉm cười rồi nói:
- Lúc đó còn chưa có con.
- Sao lại chưa có con?
- Bởi vì bố mẹ lúc đó vẫn chưa kết hôn.
- Sao bố mẹ chưa kết hôn?
- Lúc đó đang nghỉ hè, lãnh đạo trường học đều không có ở trường, sao kết hôn được?
- Tại sao lãnh đạo của trường không có ở trường thì không thể kết hôn?
- Tại vì kết hôn phải được lãnh đạo trường phê chuẩn thì mới có thể đi đăng kí.
- Không đăng kí thì sao ạ?
Bố nói một cách nghiêm túc:
- Không đăng kí? Không đăng kí thì không thể kết hôn, kết hôn cũng không được tính.
Sự thực sau này đã chứng minh, kết hôn có được tính hay không không phụ thuộc vào bạn có đăng kí hay không. Cuộc hôn nhân không đăng ký có thể vẫn được tính; cuộc hôn hôn nhân đã đăng ký cũng có thể không được tính. Mà việc có được tính hay không này trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc đời của bố mẹ và Sầm Kim.
Nhưng Sầm Kim lúc đó không hiểu những điều này, cô chỉ thấy tò mò, sao cuộc hôn nhân không đăng ký lại không được “tính” chứ? Đó có phải giống như học môn Ngữ văn hay không?






Nghe nói khi đó Sầm Chi và Đào Kim Phần cứ một người ngủ trên chiếc bàn học, một người ngủ trên cái giường nhỏ bằng tấm ván cửa đặt trên hai chiếc ghế trong căn phòng tồi tàn, cứ như vậy cho hết kỳ nghỉ hè, không dám vượt quá giới hạn một bước.
Ban ngày, họ như hình với bóng không rời nhau nửa bước, đúng kiểu anh gánh nước em tưới rau, anh gánh phân em bón phân, giúp cho mấy vườn rau của trường tươi tốt xanh mướt. Làm việc nhà nông xong, thời gian còn lại chính là lúc dành cho họ. Lúc thì họ ở nhà xem sách, đọc thơ, hoặc ra hồ bơi, tố


Pair of Vintage Old School Fru