
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341754
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1754 lượt.
của con bị kẹp trong đó không ra được, đợi sinh một ngày một đêm cuối cùng phải mổ để lấy ra.
- Con không phải hỏi cái đó.
- Vậy con hỏi cái gì?
- Con muốn hỏi bụng mẹ sao lại càng ngày càng to ra ý?
Mẹ có vẻ khó xử:
- Cái này thì… đợi con lớn rồi sẽ biết.
- Có phải là vì bố nhìn thấy… của mẹ?
- Bố nhìn thấy cái gì của mẹ?
Cô mạnh dạn nói:
- Nhìn thấy đít của mẹ?
- Ai nói với con vậy?
- Là bọn chị Hồng nói, chúng nói bố là kẻ lưu manh… nhìn phụ nữ, chúng còn nói đàn ông nhìn thấy… đít của phụ nữ thì bụng người phụ nữ đó sẽ to lên… sẽ sinh em bé.
Mẹ càu nhàu:
- Đầu óc đám trẻ này… đen tối quá, sau này bớt chơi với bọn chúng đi.
Một lát sau mẹ lại hói:
- Sao con muốn hỏi việc này? Có phải có thằng nào đã nhìn thấy đít con không?
Cô không dám nói.
Mẹ động viên:
- Kim Kim, không được giấu mẹ việc gì, nếu có chuyện này con phải nói với mẹ, mẹ mới biết phải làm thế nào, con giấu mẹ rồi nếu nhỡ xảy ra chuyện gì thì sau này sẽ hối hận không kịp đâu. Con có biết ở trường trung học có bạn nữ vì bụng to rồi không giấu nổi mới nói với mẹ, sau này vì thế mà chết đấy.
Cô không dám giấu nữa, đành phải ấp a ấp úng kể lại chuyện xảy ra bên suối cho mẹ nghe.
Mẹ cô trầm lặng một lát rồi nghiêm trọng hỏi:
- Nó chỉ nhìn thôi không làm gì khác nữa?
- Không ạ.
Mẹ hỏi một cách đây khó khăn:
- Nó có sờ vào… chỗ nào của con không?
- Lúc anh ấy giúp con rửa lưng có sờ vào lưng con.
- Có sờ vào chỗ khác không?
- Không có.
- Sau khi con rơi xuống nước, sao nó đưa được con lên bờ, con có còn nhớ không?
- Con… không nhớ.
- Thế tức là con có một khoảng thời gian không biết gì cả, ai biết nó đã làm gì với con hay không?
-Anh ấy… có lấy mấy chiếc lá sen che cho con.
Mẹ lại trầm mặc một lúc rồi nói:
- Kim Kim, hai hôm nay con có thấy… chỗ con đi tè bị đau không?
- Không ạ.
Mẹ liền lẩm bẩm:
- Chắc nó còn nhỏ chưa biết gì.
- Không biết cái gì ạ?
- Con chưa hiểu đâu.
Lúc nửa đêm cô có cảm giác như mẹ vạch quần cô ra xem. Cô nhớ lúc nhỏ, nửa đêm mẹ cũng từng lấy cái đèn pin soi hậu môn của cô, bởi vì lúc đó cô bị giun kim, mà giun kim thích chui ra khỏi hậu môn để đẻ trứng lúc nửa đêm, bác sĩ bảo mẹ nửa đêm kiểm tra, nếu nhìn thấy thì giết giun, trị khỏi bệnh giun kim cho cô.
Nhưng lúc đó mẹ nhìn chỗ đi ị, còn lần này mẹ nhìn chỗ đi tè. Không cần ai dạy cô cũng tự ngộ ra việc này hẳn có liên quan đến cuộc nói chuyện trước lúc ngủ, cho nên không dám động đậy, giả vờ như đang ngủ say.
Mẹ bật đèn pin một lúc rồi tự lẩm bẩm một mình:
- Chắc nó chưa làm gì.
Hôm sau mẹ nói với cô:
- Kim Kim, đừng lo, con trai chỉ nhìn thấy đít con gái thì bụng của con gái sẽ không to lên được. Nhưng để con trai nhìn thấy đít mình cũng không hay, chúng sẽ nghĩ đến những điều khác, sau này đừng chơi với Vệ Quốc nữa. Nó lớn hơn con nhiều, cách nghĩ của nó… rất xấu, e là chơi sẽ sinh chuyện đấy.
Cô khẩn khoản nài nỉ:
- Mẹ, mẹ đừng nói với bố anh ấy, nếu không bố anh ấy sẽ đánh chết anh ấy mất.
- Mẹ sẽ không nói, các con cũng không nên nói cho ngưởi khác, nếu không người khác sẽ nói linh tinh. Một đứa con gái bị người khác nói linh tinh sẽ không ngóc đầu lên được đâu.
- Con với anh ấy đã ngoắc tay rồi, anh ấy sẽ không nói với người khác, con cũng sẽ không nói cho ai biết. Anh ấy bảo con hỏi mẹ, con mới đám hỏi.
- Nó bảo con hỏi mẹ?
- Vâng, anh ấy nói bụng con sẽ không to lên được, không tin thì đi hỏi mẹ.
Mẹ lại nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Xem ra đứa trẻ này vẫn biết không ít chuyện, con thật không thể chơi với nó, nó… nó người lớn quá… rất nguy hiểm.
Ngày hôm sau, Sầm Kim nghe thấy Vệ Quốc gọi cô:
- Kim Kim, Kim Kim, ra đây chơi với anh.
Cô chạy đến cửa sổ phía sau hỏi:
- Anh lại bị nhốt à?
- Tại em đấy, em nói hết chuyện với mẹ em rồi, bố anh đã biết chuyện em suýt chết đuối, nên không cho anh ra ngoài chơi nữa.
- Em mang dây chun sang đây nhảy đi, một đầu buộc lên cây, một đầu ngoắc vào tay anh.
Cô quá vui mừng bởi vì có người giúp cô cầm dây chun, như vậy có thể tự động “lên bài”, cô sẽ không cần nhảy mấy cái lại phải chạy đến chỗ cây ngoắc dây chun cao lên nữa.
Cô mang dây chun ra, một đầu buộc vào cây, một đầu đưa Vệ Quốc kéo, anh luồn cánh tay qua chấn song sắt cửa sổ, cố gắng để thấp, để cô nhảy ở “bài một”. Cô nhảy đến nỗi tóc bay tung lên, mồm ngâm nga hát “mi, mi, la, mi, đô, mi la, mi la, mi la, đô la đô la đô, mi la son mi la, la đô la la đô, la la đô la đô, lên bài”.
Vệ Quốc nghe đến câu “lên một bài” liền đưa dây chun lên cao hơn một chút, còn cô tiếp tục nhảy, từ “bài một” cho đến “bài năm”, tay cậu không thể giơ cao hơn nữa, cô cũng thấy đủ rồi thì lại bắt đầu lại từ đầu.
Sầm Kim nhảy mệt rồi, Vệ Quốc liền bê một cốc nước từ trong nhà ra cho cô uống, rồi nói:
- Kim Kim, em nhảy đẹp thật, ai dạy em đấy?
- Em tự học.
- Em thông minh thế.
- Mọi người đều nói em rất thông minh.
- Em có thích đi