
Tác giả: Ngải Mễ
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341756
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1756 lượt.
mình đang nằm dưới bóng cây bên bờ, trên mình che mấy chiếc lá sen, Vệ Quốc đang véo mũi cô, cô hét lên:
- Anh véo em đau quá!
Cậu vui mừng nói:
- Em tỉnh lại rồi? Làm anh một phen hú hồn, nếu hôm nay em chết đuối thì anh không dám về nhà nữa, bố anh sẽ đánh chết.
- Em làm sao?
- Được rồi, anh nói dối, anh đã nhìn thấy, vậy thì sao?
- Anh nhìn thấy cái gì?
- Anh nhìn thấy chỗ đó của em kì kì thế nào ấy, chắc không thoải mái hả?
- Tại sao?
- Trông có vẻ không thoải mái.
Cô lo lắng nói:
- Người ta nói nếu con trai nhìn thấy cái đó… của con gái thì con gái sẽ sinh con, liệu em có sinh con không?
- Không thể.
- Sao anh biết?
- Chắc chắn là không thể, không tin em cứ đi hỏi mẹ em.
- Em không dám hỏi mẹ em, anh cũng không được phép nói chuyện ngày hôm nay ra, nếu không người khác sẽ cười nhạo em.
- Anh xin hứa, tuyệt đối sẽ không nói.
Anh kéo cô đứng lên.
- Đi, ra chỗ nước rửa đi, quần áo chắc sắp khô rồi, rửa xong rồi mặc vào, đến nhà quần áo sẽ khô.
Cô còn đang do dự, cậu lại nói:
- Anh đã nhìn thấy rồi, còn sợ cái gì? Nào, để anh giữ em không kẻo em lại bị nước cuốn đi.
Cô nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy em cũng phải nhìn của anh, nếu không sẽ không công bằng.
- Em nhìn đi.
Cậu tụt quẩn soóc xuống, quay đi quay lại cho cô nhìn.
- Giờ thì công bằng rồi chứ?
Cô cảm thấy nhìn từ phía sau thì cậu chẳng có gì lạ, còn nhìn từ phía trước thì giữa hai đùi có một vật gì như cục thịt hơi lạ, không nén nổi thở dài, cô hỏi:
- Anh còn nói chỗ đó của em kì kì, em thấy chỗ đó của anh mới kì kì, chắc chắn là không thoải mái.
- Đợi kiếp sau biến thành con trai em sẽ biết.
Rửa sạch xong chỗ bùn bẩn trên người, cô mặc bộ quần áo vẫn còn hơi ẩm vào, Vệ Quốc kéo cô hớt ha hớt hải chạy về nhà, vừa đi vừa nói:
- Sau khi về nhà, em phải lấy nước sạch rửa kĩ mấy chỗ cánh tay và đùi đi, bởi vì nước suối có bùn, em để ngấm nước bùn như vậy sẽ mọc mụn nước trên người đấy, nếu mẹ em lấy móng tay kì chỗ cánh tay cho em thì sẽ nhìn thấy vết trắng trắng, bà sẽ biết em đi ngâm nước.
Cô dùng móng tay cào cào vào cánh tay mình, đúng là có những vết trắng trắng.
Cậu lại nói:
- Còn cả quần áo của em nữa, cũng bị ngâm nước bẩn, sẽ cứng ngắc lại, về nhà thì phải thay ra ngay, dùng nước sạch giặt đi một lần, để chỗ nước bùn mềm ra. Rồi phơi ra ngoài nắng.
- Anh thật thông minh.
- Không thông minh thì đã bị bố anh đánh chết từ lâu rồi.
Nhưng khi về đến nhà thì cô phát hiện ra những biện pháp khắc phục hậu quả đó đều không cần dùng tới, bởi vì mẹ đã về nhà, đang nằm trên giường. Cô vội chạy tới hỏi:
- Mẹ, mẹ lại bị ngất sao?
Hình như mẹ đã khóc, mắt vẫn còn đỏ, giọng có vẻ nghèn nghẹn:
- Kim Kim, bố con… đi rồi.
- Không phải bố đã đi từ lâu rồi sao?
- Lúc đó là bố con chỉ đi khỏi nhà, chuyển đến phòng làm của công đoàn, giờ ông ấy đã đi xa hơn… Không về nữa.
- Bố đã đi đâu?
- Ông ấy về quê bố con, với cái bà kia của ông ấy… bà vợ ở quê… và… đứa con trai đã đến đón ông ấy vể.
- Không phải mẹ nói bố không muốn về sao?
- Lúc đó bố không muốn về, nhưng giờ ông ấy không thể muốn gì làm vậy, hôm nay Cục Công an đến trường học mở buổi kết án công khai, bố con đã bị chụp cho cái mũ “phần tử xấu”, bị trả về quê để cải tạo lao động. Ông ấy về nơi đó, là về ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cả nhà vợ ông ấy đều là cán bộ của đội sản xuất, chỉ huy dân quân, bố con trứng sao chọi được với đá.
Cô đang cố gắng hiểu ai là trứng, ai là đá thì nghe mẹ vừa khóc vừa nói:
- Kim Kim, mẹ chỉ còn có mình con, mẹ con mình nương tựa nhau mà sống.
Cô vội vàng áp đầu mình lên mặt mẹ, nhưng cô không khóc, cũng không đau lòng như vậy, bởi vì cô còn có mẹ, mà bố cô đã lâu lắm rồi không còn ở nhà, nên giờ cô vẫn chưa tưởng tượng ra việc “đi xa hơn” với “chuyển đến phòng làm việc của công đoàn” thì có gì khác biệt.
Cô đang lau nước mắt cho mẹ thì bác sĩ quan bưng hai cái bát to đi vào, nhìn thấy cô liền nói:
- Kim Kim, cháu về rồi à? Bác mang cơm qua đây, lấy cái bát ra ăn cơm đi.
Bác đặt bát cơm lên bàn, rồi đi đến bên bếp lò, nhấc cái ấm thuốc bên trên, đổ ra một bát thuốc đen ngòm, bảo mẹ uống.
Mẹ không uống, chỉ khóc.
Bác nói:
- Đến nước này rồi cô không thể cứ khóc tu tu mãi như vậy, đây là vấn đề lập trường, hôm nay trong cuộc họp cô không chịu nói, quần chúng có rất nhiều ý kiến, sau này phải đặc biệt chú ý. Cô uống thuốc đi, không uống thì sao có thể khỏi bệnh được? Nếu cô ốm ra đấy thì con trẻ làm thế nào?
Mẹ đón lấy bát thuốc vừa khóc vừa uống hết.
Ngày hôm sau, ngủ trưa xong mẹ đến trường tham gia buổi học tập chính trị, cô một mình ở cửa nhà nhảy dây chun, đang nhảy thì Vệ Quốc bưng một cái nồi đến:
- Mau lên, ăn đá đi!
- Anh lại đi đến nhà máy à?
- Ừ! Đá hôm qua bị đổ xuống suối rồi, không ăn dược.
- Anh đi lấy đá sao không gọi em đi với?
- Gọi em đi phiền phức lắm, em không dám qua suối, qua suối thì lại ngã xuống nước, đá cũng bị rơi hết đi, chi bằng một mình anh đi, nhanh hơn.
Vệ Quốc vào nh