80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1342182

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2182 lượt.

ết hôn cùng anh ấy!” Chị tràn ngập tự tin nói điều đó với cô. Ánh sáng thấp thoáng trong khóe mắt chị như hiện ra quyết tâm không có gì có thể ngăn cản được.
Thư Mạn chợt có một nỗi thấp thỏm không tên, cảm giác vô cùng trống trải. Ánh sáng của Thư Tần quá chói lọi, cô lại đã quen đứng sau bóng của chị mình. Tuy từ nhỏ cũng được khen là xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô chẳng khác nào hoa dại mọc ven đường, dù tươi tắn đến đâu cũng chẳng có cơ hội được đặt lên bàn. Cô sao có tư cách để tranh giành Lâm Nhiên với chị?
Ngày Lâm Nhiên biểu diễn, Thư Tần đã mất trọn ba giờ đồng hồ để trang điểm chải chuốt, Thư Mạn đơn giản với một chiếc váy trắng có phần truyền thống, cô thực chất chỉ đi làm nền cho người khác. Buổi biểu diễn rất thành công, Thư Mạn nghe đến say mê, dĩ nhiên đã bị tiếng đàn của Lâm Nhiên chuốc say. Đúng vậy, cô không thể nghe ra bất cứ nguyên tắc hay cứ thuật chơi đàn nào, chỉ cảm thấy cả sân khấu như đang đổ mưa, còn cô đang nhảy múa theo tiếng nhạc trong cơn mưa ấy, cả tâm hồn cô cũng đang bay bổng hòa cùng với tiếng đàn. Cô lạc bước trong biển nhạc huyền ảo, tìm mãi không ra lối trở lại chính mình. Lúc đó, cô mơ hồ đoán định được rằng, cuộc đời mình từ nay sẽ không giống trước…
Điều đặc biệt là Lâm Nhiên còn mời được Cảnh Mặc Trì đến biểu diễn cùng anh. Họ cùng được đào tạo trong một môi trường nghệ thuật, cũng là bạn thân, bản nhạc cuối cùng mà hai người diễn tấu đã khiến cả hội trường vỡ òa trong cảm xúc. Linh hồn Thư Mạn như đang thoát khỏi thể xác trần tục, cô hoàn toàn quên bản thân đang ở chốn nào. Nếu như không phải Thư Tần vỗ vỗ vào người, Thư Mạn chắc còn không biết đến dòng nước mắt đã tuôn trào, thấm ướt khuôn mặt tự bao giờ.
Sau buổi biểu diễn là tiệc chúc mừng, Thư Mạn thẫn thờ trốn ở một góc, từ xa nhìn về phía Lâm Nhiên, cô thấy anh như vầng trăng sáng treo giữa bầu trời sao, bất giác lại cảm thấy trong lòng đau nhói. Lâm Nhiên đã thay đổi chiếc áo đuôi tôm đứng bên Cảnh Mặc Trì, anh chàng cũng không kém phần phong độ. Họ cùng nói cười rôm rả, mặt mày rạng rỡ. Thư Tần mặc chiếc váy xòe màu hồng hở vai, nụ cười đầy quyến rũ, cử chỉ rất nhã nhặn, từ đầu đến cuối buổi cô đều không rời Lâm Nhiên nửa bước. Thư Mạn nhìn Thư Tần trong lòng lại thấy hoang mang, cô chợt hiểu nguyên nhân khiến tim mình đau nhói.
Lâm Nhiên thấy Thư Mạn đứng một góc liền kéo cô sang đó giới thiệu với Cảnh Mặc Trì: “Đây chính là Thư Mạn, em gái của Thư Khang, người mà tôi đã kể rất nhiều cho anh nghe, cô ấy rất có khiếu cảm thụ nhạc.”
“À…” Cảnh Mặc Trì cố ý kéo dài giọng, nhìn Thư Mạn một hồi rồi quay sang trêu Thư Tần: “Anh nói rồi mà, thằng quỷ này đúng là có số tốt, lại có đến hai em gái xinh đẹp thế này ở bên, trong khi người anh em này ngày ngày vẫn độc thân, có phải cậu nên suy nghĩ một chút không?”
Thư Tần hiển nhiên cũng rất thân quen với Cảnh Mặc Trì, cười nói: “Mạn Mạn còn đang là vị trẻ thành niên đấy, anh bỏ ý nghĩ đấy đi.”
Lân Nhiên tiếp lời: “Anh có Diệp Sa rồi mà, còn mới cưới nữa, đừng có đứng núi này trông núi nọ nhé.”
“Thì cứ nói trước thế.” Cảnh Mặc Trì cầm ly rượu vang đứng bên cạnh Lâm Nhiên, vóc người cao gầy, hai người đứng bên cạnh nhau đúng là người tám lạng kẻ nửa cân, “Tôi không mấy tự tin với bản thân, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, còn phải chung sống cả đời, nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng.”
Thư Tần nghiêm mặt nói: “Vậy tại sao anh lại lấy chị ấy, hay là say rượu làm bừa, gạo nấu thành cơm rồi nên bất đắc dĩ phải lấy?”
“Cái gì mà gạo, tôi với cô ấy mười mấy tuổi đã thành cơm rồi.”
“Hả? ...”
Mọi người cùng cười một trận giòn giã, Cảnh Mặc Trì cũng không nhịn nổi cười vì câu nói vui của mình.
Thư Mạn lúc đó lặng lẽ nhìn mọi người nói cười, không nói xen vào lời nào, cô cảm thấy mình thật tẻ nhạt, có lẽ vốn không có phần nào của cô.
Nhưng mấy năm sau, khi cô gặp Cảnh Mặc Trì ở Pari, anh lại có lời nhận xét trái ngược với điều cô đã nghĩ. Cảnh Mặc Trì nói người xinh đẹp thoát tục nhất tối đó chính là Thư Mạn, anh nhìn vào khuôn mặt cô và nghĩ: quá thuần khiết, anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào có khuôn mặt như vậy, đôi mắt trong sáng, đứng lặng yên bên ánh đèn, so với một người lúc nào nổi bật như Thư Tần, chẳng khác nào một bông cúc tắm mình trong sương.
Mấy ngày sau, Lâm Nhiên đến làm khách nhà họ Thư, là vợ chồng Thư Bá Tiêu đáp mời nhà họ. Thư Tần không tập đàn mà dạo phố mua sắm, làm tóc, mua quần áo, mải mê quên mọi thứ trên đời. Thư Mạn biết cô có chỉn chu thế nào cũng không thể bằng chị nên quyết định không làm gì, một mình ngồi trước piano tự mình tiêu khiển. Đây là lần đầu tiên cô chủ động ngồi vào đàn, lần đầu tiên thử dành toàn bộ tâm trí vào việc chơi đàn. Cô đã rất ngạc nhiên khi phát hiện, thì ra khi tập trung chơi một bản nhạc cùng piano cũng có thể thu hút như vậy.
Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, Lâm Nhiên cũng đã đứng đó tự lúc nào, anh mỉm cười, vỗ tay khen cô. Anh khoác chiếc vest kẻ sọc trắng màu gạo, chiếc quần màu trắng phau, trông anh chẳng khác nào một pho tượng ngọc thuần khiết, nhưng ánh mắt anh lại như vì sao xa