
Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1342179
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2179 lượt.
tài mạo song toàn vậy. Mẹ rất ít khi dẫn Thư Mạn đi ra ngoài, vì chỉ cần cô ra khỏi cửa là y rằng mọi thứ náo loạn hết cả lên, khiến bà nhiều phen mất mặt. Nhưng Thư Tần lại quý cô, đi đâu cũng đưa cô đi. Sau này, có lúc Thư Mạn đã nghĩ, Thư Tần yêu quý cô như vậy có lẽ nào muốn để có người làm nền, giống như hoa tươi lúc nào cũng cần lá xanh tô điểm, cô vừa hay chính là lá xanh của chị. Thư Tần từ nhỏ đã được cưng chiều, đã quen với việc tất cả mọi người đều làm nền cho cô, cũng giống như Thư Mạn đã quen làm nền cho người khác.
Có điều, chuyện trên đời ai có thể đoán biết.
Buổi tối trước ngày Thư Tần ra nước ngoài, Thư Bá Tiêu dẫn cả nhà đến nhà Phó viện trưởng Lâm chơi, vì Phó viện trưởng Lâm đã về nước định cư, muốn tổ chức một buổi tiệc gặp mặt bạn bè người thân. Ngoài Thư Mạn ra, mọi người trong nhà đều ăn mặc chải chuốt để đi dự tiệc. Thư Tần mặc bộ lễ phục hở vai màu hồng lam do đích thân mẹ tận tâm chuẩn bị, trang điểm nhẹ nhàng, trông cô thật đẹp biết mấy. Em gái Thư Duệ lúc đó còn nhỏ không cầu kì, chỉ mặc một chiếc váy học sinh đáng yêu. Thư Mạn vừa qua tuổi mười sáu, cô chỉ mặc chiêc áo cổ tròn may bằng lụa trắng, váy xếp li màu đen, đầu buộc tóc đôi ngựa, để mặt mộc, khác hoàn toàn so với sự kiều diễm của chị, Thư Mạn thuần khiết đúng như bản sắc của cô. Nhưng Thư Mạn lại là người tò mò với tất cả mọi thứ, vừa tới ngôi nhà bề thế của nhà họ Lâm, cô đã chạy hết một lượt tầng trên tầng dưới, bên trong bên ngoài, bố mẹ và các anh chị cô đang bận nói chuyện với người nhà họ Lâm nên dễ dàng bỏ quên cô. Nhưng Thư Mạn vẫn nghe thấy bà Lâm nói với mẹ cô: “Đứa trẻ này đã lớn như vậy rồi, đúng thật không ngờ.”
Mẹ nói: “Đúng vậy, may là nhờ Sỹ Diên, nếu không cháu nó sao có thể sống được?”
“Chuyện quá khứ đừng nhắc nữa.” Nét mặt phó viện trưởng Lâm buồn bã, dường như không muốn nhắc tới chuyện xưa,” Có người sống được, thì có người chết đi, có điều gì đáng mừng!”
Ngôi nhà lập tức chìm trong im lặng.
Cuối cùng bố cô là người chủ động chuyển đề tài: “Lâm Nhiên đâu, sao không thấy cháu?”
“À, tối nay có buổi phỏng vấn, có lẽ cháu nó sẽ về muộn một chút.” Bà Lâm mỉm cười đáp, nhìn bà trông thật đẹp, Thư Mạn cảm thấy bà còn đẹp hơn mẹ mình, chẳng trách mọi người vẫn thường nhắc tới một Lâm phu nhân hồi trẻ là một diễn viên múa nổi tiếng khắp Giang Nam.
Bố lại hỏi: “Kỳ kỳ đâu, bây giờ…”
“Vẫn ở viện số hai, chỉ có thể để nó ở đấy, nếu không thì thế nào?” Phó viện trưởng Lâm thở dài.
“Thế thì làm sao mà chịu được, tuổi còn trẻ mà…”
“Đúng là không chịu được, ông Lương nói thằng quỷ ấy ở trong đó không yên phận chút nào, thường hay biến mất, lần nào ông Lương cũng phải chạy ra ngoài bắt về, sợ nó lại đi ra ngoài gây gổ. Để bên nhà họ Diệp biết được rồi thế nào cũng tốt hơn để nó ngồi tù.”
“Nói cũng phải.”
…
Người lớn nói chuyện Thư Mạn không biết, cô cũng không có hứng thú nghe. Cô đi ra ngoài ngồi xích đu dưới giàn nho ngoài vườn. Trong vườn trồng rất nhiều hoa nhài, đang kì hoa nở, cả khu vườn tỏa hương thơm dịu mát. Thư Mạn đặc biệt thích hoa nhài, thích màu trắng nhạt, mùi hương dịu mát của hoa, cô thấy mình giống như bông hoa nhài nở rộ ở góc vườn, không bị người khác chú ý, tự hưởng thụ khoảng trời riêng mình. Còn Thư Tần chính là bông hồng tươi thắm, rực rỡ dưới ánh nắng, đi đâu cũng được người khác nâng niu. Có điều Thư Mạn cảm thấy hoa nhài cũng có cái hay riêng, chí ít không cần từ sáng đến tối phải chú ý giữ gìn hình tượng, giống như Thư Tần, cơm không được ăn quá no, nói không được lớn tiếng, ngay cả cười cũng phải đoan trang nhã nhặn, với Thư Mạn, như thế thật quá mệt mỏi. Đang suy nghĩ miên man, bỗng có một bóng người nhảy vụt vào vườn hoa. Có trộm! Lúc đó, trong đầu Thư Mạn vụt ngay suy nghĩ ấy, cô nhảy ra khỏi xích đu, nhưng cô không muốn đánh rắn mà làm động cỏ, cô khom người chạy tới gốc cây long não trước cửa lớn, tìm kiếm mục tiêu. Dưới những tia sáng u ám, cô không thể nhìn thấy gì. Bỗng nhiên, một đôi tay thò ra từ sau cây, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị bịt chặt miệng: “Suỵt!”, người phía sau lên tiếng chặn cô lên tiếng.
Cô khống chế hơi thở, sau đó không lên tiếng thật. Người đó lúc này mới chịu nới lỏng tay, Thư Mạn lập tức quay đầu lại, đập vào mắt cô là một gương mặt rất trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc áo T-shirt trắng, vì bóng tán cây trùm lên mặt làm khuất cả ngũ quan, cô chỉ nhìn thấy hàm răng trắng muốt đang nhe ra, dưới ánh trăng trông chẳng khác nào răng một con dã thú ăn thịt người.
“Anh là ai?” Thư Mạn không hề sợ hãi cất lời hỏi, bởi mấy năm ở nông thôn có gì đáng sợ mà cô chưa thấy? Anh dĩ nhiên cũng không sợ cô, buông cô ra, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”
“Tôi là khách ở đây.”
“À.” Anh kéo dài giọng, đôi mắt sâu thẳm như đại dương thích thú quan sát cô,” Trẻ hoang dại của nhà nào?”
“Anh mới tên hoang dại!.”
“Tôi đúng là một tên hoang dại!”
“Sao anh lại ở đây? Anh là trộm?” Thư Mạn tròn xoe mắt, hai hàng mi chớp động giống những cơn sóng lăn tăn trên mặt hồ trong xanh. Cô ngẩng mặt lên, gương mặt trắng hồng vẫn thấ