XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1342302

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2302 lượt.

của người đàn ông, để nối dõi tông đường đấy. Đá hỏng của người ta cô có đền được không.”
Thư Mạn mặt đỏ như gấc.
“Mặt cô bị sưng rồi, phải xử lý ngay. Nhà cô ở đâu, để tôi đưa về.” Anh ta bước tới gần cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô dò xét. Đó vốn dĩ là một khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, nhưng có nụ cười trên môi bỗng nhiên trở nên hiền dịu đi nhiều, “Tôi là Diệp Quán Ngữ, xin hỏi tên cô là gì?”
Thư Mạn đang định đáp lời thì di động đổ chuông. Tiểu Đường gọi điện hỏi cô sao vẫn chưa đến. Thư Mạn thầm nghĩ bộ dạng này thì gặp người khác thế nào, đành nói trong người không khỏe, hẹn hôm khác lại tới. Dứt chuyện với Tiểu Đường, cô cũng chẳng thèm nhìn người đàn ông vừa tự báo tên trước mặt cô, quay người đi thẳng.
“Này cô ơi, tôi thấy cô bị thương không nhẹ đâu, để tôi đưa cô về!” Anh ta ở đằng sau gọi với. Thư Mạn quay người lại, lạnh lùng nhìn: “Thứ nhất, tôi không phải là cô gì cả. Thứ hai, tôi không cần anh phải đưa về. Thứ ba, tôi không muốn gặp lại anh. Thứ tư, sau này trông chừng cẩn thận mấy con chó của anh, đừng đế đi cắn người lung tung!”
Dứt lời cô hướng thẳng rồi bước thật nhanh.
Vừa đi được mấy bước, người đàn ông đằng sau cũng đáp cô: “Cô ơi, cô nghe cho rõ nhé. Thứ nhất, tôi không coi cô là quý cô nào đó. Thứ hai, tôi rất có thành ý đưa cô về, nhưng cô từ chối nên tôi cũng hết cách. Thứ ba, tôi chắc chắn còn muốn gặp lại cô, hơn nữa nhất định sẽ gặp lại cô. Thứ tư, lúc cô tức giận trông rất hấp dẫn, đêm nay chắc tôi sẽ mất ngủ mất, nhưng tôi muốn chúc cô ngủ ngon, ok?”
“Chết tiệt!” Cô thầm mắng.
Về tới nhà, vừa bước vào cửa chuông điện thoại lại reo, Lâm Hy gọi điện tới, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Tiểu Mạn, thời gian này đừng đi lung tung, đề phòng những người bên cạnh em...”
Ngày hôm sau, Tiểu Đường bất ngờ gọi điện cho Thư Mạn, hỏi cô có hứng thú đến trường dạy đàn không,/ nói là đãi ngộ cao, nếu trường hợp đặc biệt nhà trường còn sắp xếp chỗ ăn ở, như vậy cô sẽ có chỗ trú chân, chí ít không phải lo về chỗ ăn ở. Thư Mạn dĩ nhiên bị xiêu lòng, chỉ là đến trường dạy đàn không thể bằng mình tự nhận học sinh. Tự do của cô sẽ bị hạn chế nhiều, hơn nữa xa lánh xã hội bao năm, cô đã không còn biết cách chung sống thế nào với mọi người. Tiểu Đường thấy cô có vẻ chần chừ liền ra sức động viên: “Là đồng nghiệp của chồng tớ giới thiệu đấy. Trường học đó gần đây dang tuyển giáo viên, đãi ngộ chắc chắn là tết, không có vấn đề gì. Chỉ là hơi xa một chút, ở tận Ly Thành, nhưng mà nhà cậu khổng phải ở Ly Thành sao? Ở gần nhà một chút cũng chẳng có gì không tốt cả.”
Thư Mạn ngay lập tức cảnh giác: “Ở Ly Thành?”
“Đúng vậy, trường đó rất nổi tiếng, cả ở Ly Thành cũng như cả nước...”
“Trường piano quốc tế Lâm Nhiên?” Thư Mạn bất ngờ thốt lên.
Tiểu Đường kinh ngạc: “Cậu, sao cậu biết...”
Làm sao cô có thể không biết? Ba năm trước nhà họ Lâm vì muốn tưởng nhớ Lâm Nhiên cũng như truyền lại tài nghệ của anh đã mở riêng một quỹ giáo dục lấy tên Lâm Nhiên, đồng thời xây dựng một trường dạy đàn quốc tế lấy tên anh. Dĩ nhiên phía đầu tư chính là nhà họ Lâm. Khi mới mở, trường đã tạo được sự quan tâm rộng rãi trong xã hội, cũng bởi do danh tiếng của Lâm Nhiên quá lớn. Cho dù là trường tư thục, học phí đắt đỏ nhưng học sinh các nơi vẫn theo học vì ngưỡng mộ tài nghệ xưa kia của Lâm Nhiên. Hiềm một nỗi bục cửa tuyển sinh của trường rất cao, việc tuyển sinh rất tỉ mỉ, không phải nhân tài xuất chúng thì khó có thể vào. Giáo viên được dạy ở đây đều là những tên tuổi lớn trong giới âm nhạc, người bình thường muốn xin vào rất khó.
Tư cách của Thư Mạn thì không cần phải nói nhiều, nhưng trường học đó là của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm trước giờ coi cô như thù, sao có thể chấp nhận việc cô vào đó dạy?
“Xin lỗi nhé, Tiểu Đường, có lẽ tớ không dạy được đâu.” Cô thành thật nói.
“Tại sao?”
“Chuyện này, một lời khó nói hết, nhưng thật sự là tớ không thể.”
“Chỉ vì trường đó của nhà họ Lâm à?” Tiểu Đường dĩ nhiên biết chuyện cũ của Thư Mạn và Lâm Nhiên, nhưng suy nghĩ của cô lại khác, “Bỏ đi Thư Mạn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao cậu còn phải làm khó mình? Cậu xem hiện giờ cậu đang sống thế nào?” Im lặng chốc lát, Tiểu Đường lại thẽ thọt, “Nói thật cho cậu vậy, là người ở trường đó chủ dộng đến tìm tớ mời cậu đi dạy đấy...”
“Người phía trường học?” Thư Mạn thoáng ngạc nhiên.
“Ừ, đúng thế.” Tiểu Đường cuối cùng cũng đành nói ra sự thật, “Thật ra trường đó trên danh nghĩa là của nhà họ Lâm mở, nhưng người quản lý thật sự lại không phải là nhà họ Lâm, họ chỉ là cái danh thôi. Trường này do hiệu phó Vi Minh Luân phụ trách, hiệu trưởng rất ít khi ra mặt. Lần này chính là ông hiệu phó đó nhờ người đến tìm tớ, không biết từ đâu mà ông ta nghe nói tớ có quan hệ tốt với cậu... Tối qua ông Vi còn trực tiếp điện thoại gặp riêng tớ, nói ngưỡng mộ danh tiếng của cậu từ lâu, rất hy vọng cậu có thể tới chỗ họ dạy học, còn nói không cần phải lo lắng chuyện khác, có lẽ ông ấy cũng biết chuyện của cậu với Lâm Nhiên.”
Thư Mạn nhất thời không biết nói gì. Cô hoàn t