
Tác giả: Thiên Tầm Thiên Tầm
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1342307
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2307 lượt.
ia kinh doanh, chỉ chiếm một ít cổ phần, hơn nữa Lâm Duy chỉ có độc nhất một con gái Phi Phi, mà quy định của nhà họ Lâm, gia nghiệp chỉ truyền cho con trai, không truyền cho con gái. Lâm Duy không có người nối dõi chính là nguyên nhân ông không thể can dự vào sự nghiệp kinh doanh trong nhà.
“Mạn Mạn, thời gian này em phải cẩn thận, đừng tùy tiện nói chuyên với người bên ngoài.” Lâm Hy đột nhiên lại nhắc tới chuyện này, sắc mặt đầy nghiêm trọng.
“Sao hả anh?” Thư Mạn cười xòa, “Lẽ nào em còn sợ người khác giết người cướp của sao? Nghèo rớt mồng tơi như em bây giờ, trộm đến nhà em chẳng có gì đáng lấy, ngoài chiếc đàn ra.”
Chiếc đàn Steinway đó là của Lâm Nhiên để lại cho cô. Đó là một chiếc đàn cổ được Lâm Sỹ Diên mua từ những năm tám mươi của hãng bán đấu giá Sotheby ở New York tặng cho quý tử Lâm Nhiên của mình. Đối với Thư Mạn mà nói, ý nghĩa của chiếc đàn không nằm ở giá trị thật của nó, cô coi nó như bảo bối bởi nó là kỷ vật duy nhất Lâm Nhiên để lại cho cô, cô vẫn luôn coi trọng nó hơn chính mạng sống của mình.
Lâm Hy cúi đầu khuấy cà phê, giọng nói vẫn rất thận trọng: “Cẩn thận một chút vẫn hơn. Bây giờ xã hội loạn nhiêu, nếu có người nào không rõ lai lịch tiếp cận em, em đừng tùy tiện tin tưởng...” Nói đoạn anh ngẩng đầu hỏi về tình hình chỗ ở hiện tại của cô, “Nghe nói chỗ em ở sắp bị dỡ bỏ rồi, có dự định gì chưa?”
“Đúng là sắp dỡ rồi.” Thư Mạn nhìn Lâm Hy, lưỡng lự một hồi, cuối cùng cô vẫn hỏi, “Lâm Hy, trường piano Lâm Nhiên gần đây có mời em đi dạy, anh thấy chuyện này...”
“À, anh biết, là anh giới thiệu em cho họ”
“Là anh sao?” Thư Mạn rất ngạc nhiên.
“Ừ, hiệu phó Vi Minh Luân là bạn thân cúa anh. Gần đây họ đang tuyển người, anh nghĩ ngay tới em. Mạn Mạn, đây là một cơ hội tốt, em dừng bỏ lỡ. Em không cần lo người khác sẽ nói gì, vì anh có cổ phần trong trường, không ai dám bàn tán gì đâu. Hơn nữa, đó là trường của Lâm Nhiên, không ai có đủ tư cách vào đó dạy hơn em.” Lâm Hy thở dài, ngừng một lát mới nói tiếp, “Về Ly Thành đi, em cũng nên trở về rồi. Bố mẹ em đều đã lớn tuổi, họ đều đang mong em về.”
“Vậy sao?” Thư Mạn kéo dài giọng hỏi ngược lại, giọng điệu có chút châm biếm, “Việc sống chết của em đã không còn liên quan đến họ rồi, còn quay về làm gì? Trong mắt họ em là kẻ có tội...” Nói như vậy, nhưng nước mắt cô bất giác vẫn ứa ra, cô cố kìm nén để mình không khóc nhưng không được, “Anh không cần khuyên em nữa. Em một mình bấy nhiêu năm nay vẫn sống được. Cho dù chết, em cũng phải chết cho trong sạch, sẽ không liên lụy bất kỳ ai. Nhà đó sớm đă không có em nữa rồi.”
Lâm Hy thở ra nặng nề, mỗi lần nhắc tới chuyện này là một lần bế tắc, anh cũng không tiếp tục chủ đề này thêm: “Vốn ra chúng ta có thể ăn với nhau một bữa, nhưng anh lại phải đi đến nhà bác anh có chút chuyện, hôm khác chúng ta gặp lại được không?” Anh giơ tay xem đồng hồ, “Để anh bảo lái xe đưa em về..”
“Không cần đâu anh, anh bận việc cứ đi đi, em cũng đang định đi mua quyển sách.” Thư Mạn nói rồi đứng dậy, cầm ví chuẩn bị rời khỏi ghế, Lâm Hy nói: “Anh tiễn em.”
Thư Mạn xua tay liên hồi: “Không cần phiền thế đâu, anh còn khách sáo với em sao? Mau đi làm việc đi, dù gì em cùng đang nhàn hạ, vừa hay có thể đi dạo nhiều hơn.”
Lâm Hy thấy cô nói vậy cũng không nài ép thêm.
Khu Tây Uyển mà Lâm Duy đang sống trước đây là nơi ở cũ của nhà họ Lâm. Họ có rất nhiều tổ nghiệp ở Ly Thành và Đồng Thành, Tây Uyển cũng chỉ là phần nhỏ trong số đó. Một gian tứ hợp viện cổ, trải qua năm tháng giãi dầu mưa nắng cũng đã bị xuống cấp ít nhiều, cây cối xung quanh um tùm, tách gian nhà khỏi thành phố náo nhiệt bên ngoài, thành ra ở đây vô cùng yên tĩnh. Với thực lực kinh tế của Lâm Duy thì có căn nhà sang trọng nào mà ông không thể ở? Chưa nói tới cổ phần ông có trong nhà họ Lâm, chỉ dựa vào thân phận luật sư lẫy lừng Giang Nam của ông cũng không thể xem thường. Vì vậy bà Phùng Tương Bình vợ ông ca thán không ngớt lời, nói ông là kẻ ngốc, có tiền mà không biết hưởng thụ, trong khi em trai Lâm Sỹ Diên ở Ly Thành thì ở nhà đẹp nhất nhì thành phố, dựa vào cái gì mà ông thân là con trưởng lại ở nơi heo hút xa xôi này. Lâm Duy thì không nghĩ vậy, ông trước nay vốn thích bình lặng, ngoài công việc ra rất ít khi ra khỏi cửa. Hiện giờ, ngay việc đến chỗ làm ông cũng ít đi, trừ khi có vụ án quan trọng, nếu không ông thường không dễ ra mặt.
Khi Lâm Hy vào cổng, Lâm Duy đang tỉa tót cây cối trong vườn. Xung quanh nhà tứ hợp viện vốn không lớn này trồng nhiều loại hoa, nhưng dễ nhìn ra Lâm Duy thích hoa nhài. Trong các loại cây hoa ông trồng phần nhiều đều là loài hoa này, hiện tại chưa phải là thời điểm hoa nở rộ, nhưng Lâm Duy vẫn rất chăm chút tỉ mỉ. Ông đeo kính lão, cầm cây kéo cắt tỉa tỉ mẩn từng lá, từng lá một. Sự nhẫn nại, cẩn thận của ông so với lúc hô mưa gọi gió trên tòa thật như của hai người hoàn toàn xa lạ.
“Bác ơi, bác đang bận ạ?” Lâm Hy bước vào cửa, thân thiết chào Lâm Duy.
Lâm Duy chỉ”ừ” một tiếng gọn lỏn, cũng không ngẩng nhìn, vẫn chú ý vào việc của mình, cũng không k