Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341482

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1482 lượt.

lời không chút tình cảm: “ Tôi đang chờ anh thích ứng đau đớn đây”.
Nói xong câu đó, cô không chần chừ gì nữa, nhanh chóng cầm lấy kim chỉ khâu lại.
Kim xuyên qua da thịt, máu tươi theo động tác của cô một lần nữa trào ra nhưng suốt cả quá trình Thẩm Trì không hề rên một tiếng. Mười ngón tay anh bám chặt thành ghế sô pha, thân thể cứng ngắc gắng gượng chống đỡ cơn đau, như hoàn toàn yên tâm phơi bày sự yếu ớt của mình trước mặt cô, mặc cô chi phối.
Thừa Ảnh đứng sau lưng Thẩm Trì, từ đầu tới cuối không thể nhìn thấy sắc mặt anh, cô chỉ nhìn thấy phía sau cổ anh phủ một lớp mồ hôi lạnh, làm cho mái tóc ngắn màu đen bị thấm ướt.
Cuối cùng cũng khâu xong, cô phát hiện lòng bàn tay mình ẩm ướt mát lạnh, không cầm nổi chiếc kim khâu trắng mịn. Cô nhịn không được thở mạnh, thuận thế quỳ trên chiếc sô pha.
Thẩm Trì đang nhắm mắt thoáng cái đã mở ra, xoay người nhìn cô: “ Sắc mặt em trông rất xấu”.
Hơi thở của cô vẫn không ổn định, tựa như không có tâm tư để ý đến lời trêu chọc của anh, cô chỉ hơi nhíu mày nhìn về phía anh: “ Trước kia tôi đã từng làm chuyện tương tự như thế này cho rồi anh phải không?”.
Kỳ thực, giờ phút này trên người Thẩm Trì đã ướt sũng mồ hôi lạnh, gương mặt cơ hồ không chút huyết sắc, toàn thân không chịu đựng nổi sự mệt mỏi. Nhưng nghe cô nói vậy, anh lập tức vươn tay nắm lấy vai cô, trầm giọng hỏi: “ Có phải em đã nhớ lại điều gì không?”.
“ Không có”. Cô nhắm mắt: “ Chỉ là hình ảnh vừa rồi rất mơ hồ..”. Nhìn vẻ khẩn trương của anh đang dùng tay phải nắm lấy vai cô, cô không thể không kéo tay anh xuống, rồi vội vàng cúi xuống chỉ vào miệng vết thương: “ ...Anh đừng lộn xộn, nếu miệng vết thương lại vỡ ra, tôi sẽ không giúp anh khâu lại nữa đâu”.
Anh dường như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn cô: “ Khoảng mười năm trước, có một lần em đã xử lý vết thương cho anh”.
“ Mười năm trước?”. Cô sửng sốt, bởi thực sự không ngờ tới: “ Tôi và anh...Chúng ta biết nhau lâu vậy cơ à?”.
“ Rất lâu rồi”. Anh cười như không cười, phảng phất như không chịu đựng được sự mệt mỏi, mở hé mắt vịn thành ghế, giọng nói trở nên khàn đặc.
Lăn qua lăn lại quá nửa đêm, Thừa Ảnh cũng cảm thấy mệt mỏi. Vừa rồi khâu vết thương giúp anh xong, tay chân cô như nhũn cả ra. Là một bác sĩ ngoại khoa, có lẽ đây là lần đầu tiên cô vất vả để hoàn thành việc khâu một vết thương nhỏ nhặt như thế này.
Bây giờ, cô thật sự rất chật vật mới có thể đứng dậy cầm chiếc khăn mặt sạch lau mồ hôi trên người giúp Thẩm Trì, sau đó nói: “ Hôm nào anh rảnh, tôi muốn được nghe một số chuyện trước kia”.
Nếu cô biết anh từ hơn mười năm trước, như vậy có một số việc sẽ không khó giải thích.
Ví dụ như, tại sao ở Thượng Hải, mới gặp gỡ cô đã có cảm giác thân quen?
Ví dụ khác, vì sao chỉ có anh mới có thể đánh thức những ký ức vụn vặt mơ hồ của cô.
Thẩm Trì mặc xong quần áo rồi nằm xuống lần nữa, trả lời: “ Được”.
Trước khi quay về phòng ngủ, cô dừng lại hỏi: “ Ngày mai anh muốn ăn gì?”.
“ Tùy em”. Anh ngước mắt nhìn cô: “ Sao bỗng nhiên em lại tốt bụng như vậy?”.
Cô ngẩn người, kỳ thực, ngay cả mình cũng không hiểu nổi chính mình, cứ hồ đồ u mê như thế giữ anh lại, đã thế còn chủ động chuẩn bị đồ ăn cho anh vào ngày mai.
“ Chăm sóc bệnh nhân là trách nhiệm thiêng liêng của bác sĩ”. Cô cố gắng che dấu tâm trạng phức tạp, hờ hững nói: “ Nhưng nếu mai anh hạ sốt, tôi không cần phải chăm sóc cho anh nữa. Vì vậy, chúc anh mau chóng khỏi hẳn”.
Cô nói xong xoay người bước được hai bước mới nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm: “ Ngày trước, cứ khi nào anh nghĩ giữa chúng ta có thể tiến lên phía trước một chút, em sẽ sử dụng ngôn ngữ cơ thể để nói với anh rằng thực ra em vẫn đang bài xích. May thay, đêm nay không còn như vậy nữa. Anh thật sự hy vọng điều này không phải phù dung sớm nở tối tàn”.
Giọng nói của anh rất nhẹ, nghe không ra thật hay đùa. Còn cô đứng im một chỗ không quay đầu lại, một lúc lâu sau mới trầm mặc đi vào phòng ngủ.
Nhưng không thể không thừa nhận, khả năng phục hồi thể lực của Thẩm Trì đúng là số một. Đến sáng ngày hôm sau khi Thừa Ảnh rời giường, cô đã thấy anh thần trí sảng khoái ngồi đọc báo trên sô pha, tựa như người vừa phát sốt vừa phải khâu lại vết thương đêm qua căn bản không phải là anh.
“ Sớm vậy”. Anh ngước mắt nhìn cô rồi nhanh chóng tập trung vào tờ báo tin tức buổi sáng.
Thừa Ảnh cảm thấy mình nhất định ngủ chưa đủ giấc nên đầu óc mới sử dụng không được tốt: “ Tờ báo này ai mang tới vậy?”. Cô nhớ rõ mình chưa từng có thói quen đặt báo.
“ Hàng xóm nhà đối diện đưa cho”.
“ Nhà đối diện?”. Cô phản ứng không kịp.
“ Buổi sáng anh ra ngoài một lát, lúc trở về gặp hàng xóm nhà đối diện đi lấy báo. Sau đó dì ấy đã đưa một tờ cho anh xem”. Anh giũ tờ báo trong tay, lật một tờ, cuối cùng cũng chịu rời mắt nhìn cô: “ Hôm nay em không phải đi làm à?”.
“ Hôm nay được nghỉ”.
Thừa Ảnh vừa lấy tay vuốt tóc vừa đi đến bàn trà lấy lại chiếc chìa khóa cửa tối qua cô đã tiện tay vứt ở đâu đó, tiện thể chăm chú liếc anh một cái.
Nếu đã đi ra ngoài s


Insane