
Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134277
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.
ướng đau ngày càng rõ ràng trong cơ thể, cuối cùng anh hung hăng xé rách bộ váy màu đỏ của cô, cổ chữ V phía sau lưng bị kéo đến tận hông, đẩy ngã cô xuống (nhưng thật ra là vì chính mình đã không còn ngồi yên được nữa – lời tác giả) trên mặt thảm dày mềm mại. Cô bị động tác rất nhã nhặn rồi lại thô lỗ của anh chọc giận, cũng hung hăng xé cúc áo trên bộ quần áo màu trắng của anh, lực quá mạnh nên toàn bộ những chiếc cúc áo nghiêm chỉnh đều bị rơi xuống, môi cô vẫn không rời khỏi anh, một đường hôn xuống cổ anh, lúc đầu lưỡi lướt qua vết sẹo trên cổ anh, thân thể cô run lên, cũng cảm giác được anh không kìm được mà nuốt nuốt nước miếng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhiệt độ trong hầm rượu không cao, huống hồ bên ngoài còn đang mưa to, cuối mùa thu xem như đã bắt đầu lạnh, nhưng mà hai người bên trong kia lại như đang nằm trên lò lửa, toàn thân đẫm mồ hôi. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng thử như vậy, dường như muốn xé rách đối phương, vứt bỏ hết mặt nạ, vứt bỏ hết cái gì gọi là kiêu ngạo tự tôn, bây giờ thân thể cùng tâm hồn đều đang trần trụi hiện ra trước mặt đối phương, đơn giản là, bọn họ yêu nhau, gần kề như vậy, không chứa một chút tạp chất hay ô vị nào. Đêm nay, hai linh hồn đã từng như gần như xa mới chính thức hòa hợp, mới hiểu được, cái gì gọi là yêu.
Trăm năm hạnh phúc
Ngoài cửa sổ bầu trời âm u, mây bay lượn lờ. Mưa vẫn còn tí tách rơi trên mặt đất, tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, đủ làm cho rừng lá diệp trở nên mờ mịt, cách một lớp cửa sổ thủy tinh dày, trong phòng không nghe được tiếng động nào, phòng ngủ yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy lười biếng cùng thư thả lạ thường. Cô cầm điện thoại gọi cho thư kí nói hủy bỏ hết các cuộc họp hôm nay, cô không đến công ty. Xoay người lại, lấy tay ôm lấy đầu nhìn người bên cạnh đang ngủ say khẽ cau mày lại, thời tiết như vậy nhất định anh ngủ không được ngon, ngay cả lúc ngủ lông mày cũng co lại, nhưng mà rất yên tĩnh, khí chất thuần túy mà thanh thuần, mái tóc ngắn ngủi làm nổi bật khuôn mặt gầy yếu, trong sáng như một đứa bé.
Tay cô vuốt ve mái tóc đen ngắn ngủn của anh, mềm như một chiếc bàn chải, vuốt ve lấy lòng bàn tay cô. Nhìn hàng lông mi của anh, quá dài, còn đẹp hơn cả cô, vừa dài vừa cong lại rất rậm, vì muốn nhìn càng rõ hơn nên cô chậm rãi sáp lại gần anh, nhưng không ngờ anh lại đột nhiên mở to mắt ra, cô bị giật mình.
“Em đang làm gì vậy?” Rõ ràng còn đang mơ hồ chưa tỉnh ngủ, dáng vẻ mơ mơ màng màng này càng trông giống trẻ con.
“Có phải anh trộm dùng thuốc dưỡng mi của em không? Làm sao lông mi có thể đẹp hơn cả em vậy?” Cô tức giận nói, nụ cười trên mặt vẫn không rút đi.
“Không nói chính xác được, khi nào anh phù hợp với tiêu chuẩn của em thì nói sau. Từ hôm nay trở đi, em sẽ định ra một số tiêu chuẩn cùng lịch biểu hoàn thiện, sau này biểu hiện của anh đều sẽ lọt bào bảng ghi chép này của em.”
“Anh không được phép kháng nghị sao?”
“Bản tòa đã tuyên án, kháng nghị không có hiệu quả.”
Khi anh đang tiếp tục muốn làm nũng thì bất chợt tiếng gõ cửa vang lên, “Phu nhân, một vị tiên sinh họ Lưu đang chờ cô dưới lầu, anh ta nói anh ta là người của công ty.”
“Dì bảo anh ta chờ một lúc.”
Vẻ thoải mái của anh ngưng lại, cô hôn lên mặt anh một cái, nói: “Chỉ một lát thôi, chắc là công ty có việc. Xong việc em trở lại mát xa cho anh…” Thời tiết như vậy rất dễ làm cho anh co rút, cho nên trước khi xuống giường nhất định phải thư giãn các dây thần kinh căng cứng của cô thể sau một đêm.
“Ừ” Anh mỉm cười lên tiếng.
Ánh đèn đại sảnh sáng tỏ mà ôn hòa, tuy sắp đến mùa đông nên hệ thống sưởi ấm đã được bật lên nhưng Dư Chân ngồi trên ghế sofa lại có một loại cảm giác vội vàng xúc động không thể giải thích được, có thể là do không khí trong phòng quá ấm áp làm cho anh chảy mồ hôi.
Những bông hoa bách hợp thuần khiết trong chiếc bình thủy tinh thanh tú nằm ở góc đại sảnh yên lặng nở rộ, không gian tràn ngập hương thơm thanh khiết của hoa, làm cho người ta có cảm giác lười biếng mà thoải mái. Hinh Ý mặc một bộ đồ ngủ trắng noãn đi từ trên lầu xuống, loại khí chất tĩnh lặng kia dường như hòa làm một thể với những bông hoa bách hợp chung quanh, cẩn thận mà tản ra mùi thơm ưu nhã, không quá ngào ngạt nhưng lại từng chút một thấm vào lòng người.
Cô bình tĩnh đi đến trước người đang ngồi trên ghế sofa trong đại sảnh,