
Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134269
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/269 lượt.
̃ trở về?”
Dư Chân cũng cười, hai người đàn ông giống như những người phụ nữ đang thảo luận chuyện nhà, “Đều có cả. Thứ nhất, anh hẳn là nên chết, thứ hai, anh không nên trở về.” Lời nói của anh ta không có chút ác liệt vô tình, chỉ giống như đang chuyên nghiệp phân tích số liệu trong công ty.
“Vậy làm cho anh thất vọng rồi.” Vũ Chính khẽ gật đầu, lạnh lùng nhìn nét mặt của anh ta, giấu đi một chút sắc bén.
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy mình thật sự rất ích kỉ sao? Một thân thể như vậy, đối với cô ấy mà nói chỉ là một gánh nặng.” Lời nói tàn nhẫn mà lạnh băng.
“Nếu như ích kỉ mà có thể làm cho cô ấy hạnh phúc vậy tôi đây không cần phải suy nghĩ nhiều, không phải sao?” Vũ Chính vẫn bình thản như vậy, mắt khẽ lướt qua khuôn mặt có chút căng thẳng của Dư Chân, hơi lộ ra một chút vui vẻ.
“Cô ấy là Queen trời sinh, chỉ có thể xứng đôi với King.” Mà trong mắt anh ta, anh ta chính là một vị King thích hợp nhất, bất kể là công hay tư cũng có thể mang lại những thứ tốt nhất cho cô.
“Vậy sao anh biết tôi không phải King?” Vũ Chính vươn tay nâng tách trà vừa rồi Hinh Ý đã uống, chén sứ tinh tế vẫn còn bốc khói, khẽ ngửi, mùi hương cam thuần khiết xông vào mũi, trà Ô Long thượng hạng.
“Đến tột cùng thì anh là ai?” Có quan hệ bất thường với Lý Tử Ngôn, Hinh Ý có thể bước lên vị trí cao nhất một cách tốc hành… tất cả đều bí ẩn.
“Tôi chính là Ken.” Câu trả lời của anh rất đơn giản nhưng lại làm cho Dư Chân thật sự chấn động. Ken – King – K… trước kia ở trong JL luôn nghe thấy CEO, COO và CFO luôn miệng gọi K, một câu của K thì đã không chấp nhận phương án đầu tư anh ta đã chuẩn bị tỉ mỉ trong ba tháng, K thao túng cả JL, K biến JL từ một công ty tài chính nhỏ trở thành một đế quốc…
Vũ Chính nhìn bộ dạng ngây người của anh ta, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi Hinh Ý đang đi tới, lời nói trong miệng tuyệt đối không phải nói vẩn vơ, “Giang Lâm không phải một mình anh có thể nuốt được, cẩn thận một chút, dù sao trên cái thế giới này không có ngọn gió nào không lọt tường được.” Anh khẽ ho khan, rồi lại nói tiếp: “Huống chi, Hinh Ý không phải là Elizabeth đệ nhị, anh tuyệt đối cũng không thể làm Philip…”
Dư Chân nhìn anh như đang nhìn một quái vật, ánh mắt như không thể tin được nhưng không hề kinh hoảng, có thể còn mang theo một vẻ bội phục. Một người nằm trên giường bệnh bốn tháng ở Mĩ dường như còn xém chết mà lại có thể mò ra rõ ràng những chuyện ở đây.
“Đang nói gì thế? Từ xa nghe thấy Elizabeth…” Cô nhìn tay Vũ Chính cầm chén trà, có ý muốn trách mắng nhưng lại nhịn xuống, vẫn trừng mắt nhìn anh.
Anh vô tội nhún nhún vai, “Đang nói đến chế độ chính trị của Anh, có hứng thú gia nhập không?” Vẻ mặt chân thành nhìn cô.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi còn có việc phải đi trước.” Dư Chân đột nhiên đứng lên, lễ phép nói lời tạm biệt.
“Tôi tiễn anh.” Hinh Ý đứng lên tiễn anh ta ra cửa, bên ngoài mưa vẫn rơi, tí tách không dứt. Cô đứng trước hành lang mưa rơi, “Hoa hồng rất đẹp, nhưng hoa bách hợp đã chiếm lấy lòng tôi, thấm thật sâu vào máu thịt, không thể nhổ ra được.” Ánh mắt cô nhìn về phía cửa sổ thủy tinh sát đất trong đại sảnh, lẳng lặng rơi trên người đang ngồi kia, đã không còn cách nào rời khỏi nữa. “Rất xin lỗi.” Cô bình tĩnh nói, mang theo chút áy náy, “Đã lợi dụng anh.”
Anh nhìn thấy cô cúi đầu, “Không cần xin lỗi.” Vừa đi về phía xe của mình vừa nói, “Nếu thật sự áy náy thì hãy tăng lương cho anh là được rồi.” Bóng lưng phóng khoáng mơ hồ trong làn mưa.
Cô quay trở lại đại sảnh, nhìn người kia vẫn còn cầm lấy tách trà, khẽ cắn môi: “Thắng rồi?”
“Thắng cái gì?” Thoáng chốc lại bày ra vẻ mặt vô tội, dùng ánh mắt làm rung động lòng người, nếu không phải là cô thì ngưới khác thật sự sẽ bị gạt.
“Anh không phải giả vờ với em. Còn nữa, bữa sáng chưa ăn, anh còn dám bụng rỗng uống trà?”
“Oan cho anh quá, anh chỉ ngửi một chút thôi, có uống đâu?” Vẻ mặt giả vờ oan uổng hơn cả Đậu Nga.
“Trừ điểm.”
“Anh đã nói anh không có uống mà.”
Quản gia bưng cháo lên cho anh, nét mặt của anh trong thoáng chốc chùn xuống, “Bây giờ anh vẫn chưa đói bụng, cũng không muốn…” giọng càng nói càng nhỏ.
“Em phải đến thư phòng thảo luận với Hiểu Văn về kế hoạch thử thách…”
“Anh ăn…”
Viên mãn
Từng đóa từng đóa bông tuyết trắng tinh phủ khắp các ngõ ngách của dãy Alpes, Chamonix