
Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 134273
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/273 lượt.
một nụ cười, giọng nói tràn ngập vui vẻ. Sau khi anh từ Mĩ trở về cô vốn giận dỗi nên không thèm đeo nó, rõ ràng đã giấu rất kĩ, anh hẳn là không thể tìm được mới đúng chứ.
“Tình này không thay đổi.” Giọng nói của anh rất nhỏ, lọt vào tai cô nghe như một lời kể, tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp…lúc anh nói hơi thở tinh tế quanh quẩn bên tai cô, giống như một sợi lông vũ chọc vào làm nhiễu loạn lòng cô.
Mắt cô không kìm được mà rưng rưng, sau khi mang thai hình như rất thích khóc, một chút chuyện nhỏ cũng chảy nước mặt nhưng cô vẫn cười quay đầu lại, “Cái này ở đâu ra? Đúng rồi, cuộc khảo nghiệm của anh thất bại!” Cô vừa quay lại đã mang dáng vẻ tôi đây chẳng sợ ai cả.
“Sao có thể thế được, anh thật sự rất biết điều nha, ngay cả đại hội cổ đông của Jl anh cũng không quay về tham dự.” Cô bắt nằm anh tuyệt đối không dám ngồi, trước kia cháo dinh dưỡng khó ăn đến mức suýt chút nữa đã lấy mạng của anh mà anh cũng ăn hết không chừa lại một giọt, vậy mà còn chưa qua được sao?
“Nhìn dáng vẻ của anh như vậy đã mập lên được mười cân (5kg) chưa?” Nhưng mà tuy gầy nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước nhiều, chứng co giật cũng không tái phát nhiều nữa. Hì hì, đây chính là thành quả mấy tháng nay cô đã bất khuất kiên trì đạt được. Nhưng thật sự cũng rất kì lạ, mỗi lần cô uống thuốc bổ đều bắt anh phải uống cùng mình, không có lý do gì anh không mập lên mà chỉ có cô mập thôi nha.
“Em không cảm thấy gần đây ông xã của em rất săn chắc hay sao?” Anh nắm lấy tay của cô mà vuốt ve, sờ sờ chỗ này chỗ kia, tỏ ra rất muốn cười nhưng không dám cười.
“Ừ, đúng là rất săn chắc. Nhưng mà vẫn còn gầy!” Phụ nữ đều chẳng chịu nói lí, đặc biệt là phụ nữ mang thai.
“Cho nên em hãy đồng ý kết hôn với anh rồi nhanh chóng nuôi cho anh mập bên đi!” Anh bắt lấy tay cô đeo nhẫn cưới vào, trước kia sao không biết người phụ nữ này khó chơi đến vậy chứ?
Cô lại nhẹ nhàng linh hoạt mà tránh ra, híp mắt hỏi, “Vội vã kết hôn như vậy, rốt cuộc anh đang có ý đồ gì đây?” ánh mắt nguy hiểm của cô tiến lại gần anh.
“Nếu không kết hôn, con gái của chúng ta sinh ra sẽ thành con riêng đấy!”
“Ai nói nhất định là con gái chứ? Nếu là con trai thì không được sao?”
“Con trai cũng tốt, sinh con trai xong rồi lại sinh con gái.” Tên Giang mỗ kia cười đến run hết cả người.
“Anh coi em là heo hả?”
“Em có là heo anh cũng yêu em.” Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn cô, di dời sự chú ý của cô.
Cô chỉ cười cười, thỏa mãn thói hư vinh mà cười, cười xong thì lại thấy không được ổn, “Vậy nói đi nói lại em vẫn là heo sao?” Anh lại nhân cơ hội đó đeo nhẫn cưới vào ngón áp út bên trái của cô, nắm chặt lấy tay cô, mặt tháo xuống vẻ trêu đùa vừa rồi, chăm chú mà yên lặng nhìn cô, “Không lãng mạn, không thể quỳ gối, nhưng mà anh hy vọng lần này em sẽ vĩnh viễn không tháo nó xuống.” Anh nói vô cùng chậm, rất chậm, ánh mắt kiên định chăm chú tập trung nhìn xuyên qua linh hồn cô.
Cô yên lặng nhìn anh, thật lâu sau, nước mắt rơi xuống khi anh nâng bàn tay cô lên, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không cam lòng lẩm: “Làm gì có ai bụng to rồi mới đồng ý lời cầu hôn của người ta? Hơn nữa cả tuần trăng mật cũng không đi được.” Buồn bực, không cam lòng.
“Ai nói không thể đi hưởng tuần trăng mật được? Bây giờ không phải đang đi hưởng tuần trăng mật sao?” Anh cười nhìn cô, vẻ mặt cô lại nghi hoặc nhìn anh, đôi mắt đen như mực của anh tràn ngập tình ý, nói: “Đây chính là tuần trăng mật vĩnh hằng của chúng ta!” Cô cười hôn lên mặt của anh, nước mắt mặn đắng rơi xuống lại mang theo vị ngọt.
Tuần trăng mật bắt đầu nơi đây, quanh đi quẩn lại vẫn trở lại nơi này, cuộc sống đúng là một vòng tròn, quanh đi quẩn lại vẫn sẽ trở về điểm xuất phát. Trên con đường đời của bọn họ, có khóc có cười, tuần trăng mật cũng không chỉ có ngọt ngào, cũng có những cay đắng thấm sâu vào lòng, nhưng chính vì đã trải qua ngọt ngào đau khổ mới có thể mang lại cho bọn họ một tuần trăng mật vĩnh hằng này. Mỗi một ngõ ngách ở Chamonix, những bông tuyết trắng lấp đầy cả một chiếc hộp kí ức, ở đây, những đau đớn cùng nước mắt cuối cùng đều đã lắng đọng theo năm tháng, tất cả đều đã nở thành những bông hoa đẹp nhất.
Nhật ký bất đắc dĩ của phụ nữ mang thai.
Một
“Em… giày của em đâu?... Giang Vũ Chính…” Hinh Ý nhìn tủ giày chiếm cả một góc tường của phòng chứa quần áo, toàn bộ đ