XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần

Tác giả: Nguyễn Sênh Lục

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 134962

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/962 lượt.

trước khi anh rơi xuống vực đó, anh còn mở to mắt ra, nhìn về phía của Long Vịnh Thanh, cánh tay vẫy vẫy trong không trung, mấp máy môi, hình như là nói gì đó. Long Vịnh Thanh phát điên lên bò về phía có anh bên đó, cô chỉ lo bò về phía trước, còn không kịp đứng dậy, chỉ muốn nhanh hơn một chút để có thể nắm lấy cánh tay đang vẫy vẫy của anh. Nhưng mà cuối cùng vẫn là quá muộn, khi cô bò đến bên bờ vực, tận mắt chứng kiến cánh tay đó rơi xuống ngay trước mặt mình.
Những sự việc sau đó cô không còn nhớ rõ nữa, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng, mình đã vừa bò, vừa lăn, vừa chạy xuống núi, cũng không biết đã gặp được người đầu tiên trong thôn là ai, dù sao cô cũng chỉ nói một câu, Ngôn Thuyết rơi xuống vực núi, cứu mạng, sau đó ngất luôn. Đợi đến lúc cô tỉnh dậy ở trong phòng bệnh của bệnh viện, Quan Quan đã ngồi bên cạnh giường của cô. Bên ngoài hành lang của phòng bệnh, có người đang gào khóc thảm thiết gọi tên của Triệu Ngôn Thuyết, cô nghe ra đó là giọng của mẹ Triệu, cô không thèm để ý đến sự đau đớn trên cơ thể mình, gắng gượng ngồi dậy hỏi Quan Quan, “Sao thế em? Triệu Ngôn Thuyết bị làm sao thế? Anh ấy không sao chứ? Vực núi đó rất thấp, rớt xuống đó cũng không thể nào chết được...”
Quan Quan vừa từ Nhật Bản trở về, ba lô còn đeo trên vai, đứng dậy giúp cô rót một cốc nước, cố ý trốn tránh câu hỏi của cô: “Chị có chỗ nào không khỏe không? Vừa mới tỉnh dậy đừng có động đậy lung tung, bác sĩ nói vết thương ngoài da của chị rất nghiêm trọng, không chăm sóc kĩ, có khả năng sẽ để lại sẹo.”
Long Vịnh Thanh không muốn nghe anh lải nhải nữa, sốt ruột không chịu được nên vội vàng bò xuống giường, bước thấp bước cao tìm về hướng phát ra tiếng khóc, cô nhìn thấy mẹ Triệu đang quì trên nền nhà ôm lấy chân bác sĩ, đau khổ van xin: “Bác sĩ ơi, bác sĩ đi khám lại cho con tôi với, nó chưa chết, nó chưa chết, nhất định sẽ cứu sống được nó... Cho dù tốn bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận... Cầu xin bác sĩ đi khám lại cho nó một lần...”
Bác sĩ đứng thẳng tắp, khuôn mặt hiện lên vẻ thương tiếc và áy náy, xin lỗi và nói một câu mà thường nghe thấy ở trong những bộ phim truyền hình: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Người vậy quanh đó rất đông, ba Triệu và Triệu Ngôn Từ lôi mẹ Triệu, muốn kéo bà đứng dậy, nhưng mẹ Triệu sống chết cũng quỳ trên nền nhà. Hai người đàn ông to lớn mà cũng không kéo nổi mẹ Triệu dậy, còn có cả ba Long mẹ Long và Vịnh Lục, mọi người đều có mặt ở đó, tất cả mọi người đều lặng lẽ lau nước mắt.
Cô lảo đảo đi về phía đó, cô đứng ở phía ngoài đám đông, nhìn thấy bên trong phòng bệnh đang mở cửa ấy, có một người nằm ở đó, trên đầu có đắp một cái ga giường màu trắng, căn bản là không nhìn thấy rõ là ai, lúc đó cô chỉ cảm thấy nực cười, trong lòng còn nghĩ, những người này có phải là điên hết rồi hay không, Triệu Ngôn Thuyết làm sao mà có thể chết được, rớt xuống từ vách núi đó không thể nào mà chết được, cô bước vào bên trong, giơ tay kéo tấm ga giường màu trắng ở trên đầu của người đang nằm trên giường bệnh đó ra. Lúc này, mẹ Triệu xông vào, hằn học đẩy cô ra, gào thét, khóc lóc ầm ĩ lên với cô.
“Đừng đụng vào Ngôn Thuyết của tôi, đều là do cô hại nó cả, là do cô hại nó chết đấy, cái con bé khắc tinh này, từ nhỏ đã bắt đầu làm hại Ngôn Thuyết, tại sao cố không tránh xa gia đình tôi ra một chút hả?”
Cả người cô đều bị thương, bị mẹ Triệu xô một cái như thế, đầu cô va chạm mạnh vào tường, đầu như bị nổ tung ra, rồi không cách nào đứng dậy được nữa. Ba Long và mẹ Long hoảng hốt chạy qua đỡ lấy Long Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh lại đẩy tay của ba Long và mẹ Long ra, hai môi nhợt nhạt còn nở ra một nụ cười với mẹ Triệu, “Bác Triệu, bác đang nói gì đấy ạ? Ngôn Thuyết không chết, Ngôn Thuyết đang đùa với cháu đấy mà, nếu không tin, để cháu đến gọi anh ấy, cháu mà gọi anh ấy, anh ấy sẽ dậy ngay, chúng cháu trước đây cũng thường chơi đùa như vậy mà...”
“Cút ngay, cô chính là mầm sống gây tai họa, hồi nhỏ đã dạy Ngôn Thuyết trèo cây, dạy cho nó toàn cái xấu, đáng nhẽ ra tôi phải đưa nó về thành phố sớm hơn một chút, đáng nhẽ phải cho nó tránh xa cô ra sớm hơn... Trước khi quen cô, Ngôn Thuyết của tôi rất biết vâng lời, lần này nó lại dám lén lút chạy một mình từ Mỹ về đây, chắc chắn là tại cô xúi giục nó, chắc chắn là cô, cô đã hại chết nó, cô còn còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa hả... Cái đồ con hoang nhà họ Lâm này, cô mau cút ngay cho khuất mắt tôi...” Mẹ Triệu bị sốc mạnh, đầu tóc rối tung lên, trong mắt hằn lên những tia máu, gần như là phát điên lên, nói xong đột nhiên vớ lấy phích nước sôi bên cạnh đập vào người Long Vịnh Thanh.
Quan Quan đứng một bên đột nhiên xông vào, đứng che trước mặt Long Vịnh Thanh, phích nước sôi giáng mạnh lên người anh. Cũng may là trong phích không có nước sôi, có điều, ruột phích bị va chạm mạnh, vỡ tan, phát ra những tiếng nổ nhẹ. Long Vịnh Thanh co quắp trong lòng Quan Quan, quên mất cả khóc, nhỏ giọng thì thào: “Cháu không phải người nhà họ Lâm, cháu không phải, báo cáo giám định cha con đã có rồi, cháu không phải người nhà họ Lâm...”
Mẹ Long