
Tác giả: Nguyễn Sênh Lục
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134955
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/955 lượt.
từ nãy đến giờ đang cố nhín nhịn không nói gì, bây giờ thì bà không chịu được nữa, đau lòng xoa đầu của Long Vịnh Thanh, hét lên với mẹ Triệu: “Ngôn Thuyết xảy ra việc ngoài ý muốn như thế, mọi người đều rất buồn, nhưng tại sao chị lại có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu con bé Long Vịnh Thanh nhà tôi được? Nó không phải người họ Lâm, cũng không hại chết Ngôn Thuyết, người hại chết Ngôn Thuyết là cái tên giết người Lâm Quốc Đống kia kìa, chị đi mà lý lẽ với hắn, đừng có trút cơn giận lên người con bé Long Vịnh Thanh nhà tôi.”
Rốt cuộc mẹ Long vẫn cứ bảo vệ cho Long Vịnh Thanh, xét cho cùng, đứa con do mình nuôi nấng từ nhỏ, trong mắt người mẹ, con ruột hay không phải con ruột không hề quan trọng, những lời nói của bà động chạm đến nỗi đau của mẹ Triệu, có lẽ là để trút ra sự đau khổ trong lòng, hai người đàn bà từ xưa đến nay vốn chơi thân với nhau như hai chị em đứng cãi nhau đến long trời lở đất trong phòng bệnh, hơn nữa còn ra tay đánh nhau, cuối cùng hai người đàn ông được coi là tỉnh táo hơn một chút phải kéo hai người phụ nữ đó ra, cuộc chiến này mới ngưng lại được.
Người lành chết sớm, kẻ ác sống lâu, câu nói từ ngàn xưa quá đúng với trường hợp này, Triệu Ngôn Thuyết và Lâm Quốc Đống cùng rơi xuống vự sâu, Triệu Ngôn Thuyết chết, Lâm Quốc Đống lại giữ được mạng sống. Hai người bọn họ làm sao mà lại rơi xuống vực? Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng không người nào biết được, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì sau khi chuyện đó xảy ra, nhân chứng duy nhất là Long Vịnh Thanh lại trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô thường ngồi ngẩn ngơ cả ngày nhìn sững vào một nơi nào đó, nói những lời chẳng ai hiểu được. Có một lần, cô bỗng nhiên một mình chạy lên trên núi, định nhảy từ trên núi xuống, may mà Quan Quan lúc nào cũng bên cạnh cô, giây phút cô định nhảy xuống vực đó, anh ôm lấy eo của cô, kéo cô quay lại. Bác sĩ nói, cô sốc nặng nên bộ não của cô bị ảnh hưởng, phải qua một thời gian nữa mới có thể hồi phục trở lại, Quan Quan dời lại thời gian học đại học, ở lại bên cô ở trong bệnh viện, nghe cô cứ lảm nhảm suốt một câu: “Tôi phải trả thù, là Lâm Quốc Đống đẩy Triệu Ngôn Thuyết xuống vực núi, ông ta muốn kéo Triệu Ngôn Thuyết chết cùng, tôi phải trả thù, tôi nhất định phải giết ông ta cho bằng được.”
Gia đình nhà họ Triệu báo công an, công an tiến hành điều tra một thời gian cũng không đưa ra được kết luận gì, bởi vì người sống sót là Lâm Quốc Đống thì thần kinh hình như cũng có vấn đề, chỉ biết lảm nhảm suốt mấy câu, Ngô Mỹ Vân, đồ đê tiện... Những câu mà không ai hiểu gì cả, hơn nữa trên người cũng có mấy chỗ bị gãy xương, ngay sau đó đã chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, có ông bố là chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố che chở cho, nên công an cũng không dám tra hỏi gì nhiều.
Long Vịnh Thanh mặc dù ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng khi công an tra hỏi, cũng đã kể một mạch diễn biến của sự việc, nói rằng Lâm Quốc Đống đột nhiên nổi điên lên tấn công cô, Ngôn Thuyết đến cứu cô, nhưng bị ông ta đẩy xuống vực núi. Chỉ tiếc là, trên quyển sổ khám bệnh bác sĩ chẩn đoán, bởi vì chịu sự đả kích quá mạnh nên thần kinh của cô có vấn đề, nên căn bản không có ai tin tưởng lời nói của cô, cũng không có ai kiên nhẫn ngồi nghe cô nói. Chỉ có Quan Quan, mỗi ngày đều nắm lấy tay cô khuyên nhủ: “Chị Vịnh Thanh, chị phải nhanh chóng khỏe lên, để ra toà làm chứng cho mọi tội lỗi của Lâm Quốc Đống.”
Vụ án này cuối cùng rồi cũng kết thúc như vậy, gia đình họ Triệu vẫn cứ kiên trì kháng án, cũng làm ầm ĩ lên không biết bao nhiêu lâu. Trên thị trấn dần dần xuất hiện những tin đồn như, người bố làm chủ nhiệm ủy ban kiểm tra kỉ luật thành phố của Lâm Quốc Đống đó có mối quan hệ rất tốt với mấy cán bộ cấp cao của ngành công an, ba Triệu ở thành phố K cũng là nhân vật có tầm cỡ, lãnh đạo của thành phố cho rằng, việc này nếu cứ tiếp tục làm ầm ĩ lên như thế, sẽ có ảnh hưởng rất xấu, nên đã mời hai gia đình đến ăn một bữa cơm. Ăn cơm xong đó, vụ án này từ đó trờ đi, không ai còn nhắc đến nữa.
Mẹ Triệu xem như là đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhà họ Long, đặc biệt là cực kì ghét Long Vịnh Thanh, nhưng mà ba Triệu có chút lý trí hơn, những khi buồn bã, ông đều đến tìm ba Long uống rượu, sau khi uống say đều đau khổ bật khóc ngay trên bàn rượu, vừa khóc vừa ném cái ly rượu xuống nền nhà, “Làm quan to đều bức ép dân đi vào chỗ chết, chúng ta không có quyền lực, lại không có chứng cứ, chỉ căn cứ vào những câu nói không tỉnh táo đó của Long Vịnh Thanh, không thể nào đi tố cáo được, căn bản là không thể nào đi tố cáo được.”
Long Vịnh Thanh ngồi trong phòng, hai mắt đờ dẫn nhìn về phía trước, lặp đi lặp lại mỗi một câu, “Không ai tin lời tôi, tôi phải tự mình đi trả thù, tôi nhất định phải giết ông ta, nhất định phải giết ông cho bằng được...”
Ngày đưa tang của Triệu Ngôn Thuyết, Long Vịnh Thanh lén lút chạy trốn ra khỏi nhà, một mình chạy đến nghĩa trang của thành phố K, lấy tiền tiêu vặt còn lại trên người mua một bó hoa cúc trắng, dự định đặt trước ngôi mộ của Triệu Ngôn Thuyết, nhưng khi cô đứ