
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341433
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1433 lượt.
yêu đương mà vẫn luôn dừng ở trạng thái hoang mang mơ hồ.
Về sau nghe nói gia đình Giang Sơn cũng lời ra tiếng vào khi anh ở lại, cô cũng từng khuyến khích anh về. Nhưng Giang Sơn không chịu, anh sợ cô bị kẻ khác cướp mất.
Cô có phần buồn cười, cũng thấy cảm động.
Không ngờ khi cô bị người ta đá, trên thế gian này vẫn còn có người trân trọng cô đến thế.
Cô làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy? Có lúc ngay cả chính cô cũng có phần không hiểu, tại sao trên thế giới này lại có người xem cô như bảo bối đến vậy.
Khi cô nhập học thì Giang Sơn thuận lợi tìm được một công việc có mức đãi ngộ rất tốt.
Không còn áp lực về mặt tiền bạc, Giang Sơn đề xuất một số ý kiến về chuyện nhà ở, anh muốn thuê một căn chung cư rộng rãi thoải mái, để Trác Yến dọn ra khỏi trường, sống chung với anh.
Về chuyện này, Trác Yến và anh đã nảy sinh bất đồng khá lớn, hai người có dạo cãi nhau dữ dội.
Trác Yến cho rằng chuyện lần đó chỉ là sự cố sau khi say rượu, từ nhỏ cha mẹ đã bảo rằng con gái chưa kết hôn thì tuyệt đối không thể “làm bậy” với bạn trai.
Cô rất phản đối hành vi tình dục trước hôn nhân, cô nói với Giang Sơn: “Trước kia là do bọn mình đều uống say, nên chẳng ai đủ lý trí để kiểm soát bản thân. Nhưng bây giờ thì khác, chúng ta đều tỉnh táo, chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra nữa! Nếu không… mẹ em mà biết sẽ đánh gãy chân em mất…”. Nói đến đây, gương mặt cô lộ vẻ buồn bã.
Giang Sơn biết cô thật sự để tâm đến chuyện đó, thấy cô buồn, anh cũng bất giác mềm lòng.
“Giang Sơn, anh có thể chấp nhận em một việc không? Nếu… nếu anh coi trọng em, trước khi chúng ta kết hôn thì đừng nhắc đến chuyện này, được không?… Lần đầu tiên đã đánh mất một cách hồ đồ như vậy rồi, trong lòng em thấy rất buồn, em muốn lần thứ hai có thể trong sạch, giữ lại toàn bộ cho đêm động phòng, đến lúc đó, chúng ta lại… được không?”.
Thấy gò má đỏ bừng và đôi mắt đầy mong đợi của cô, ý chí kiên định của Giang Sơn cứ mềm ra từng chút một.
Anh lại lĩnh ngộ được thế nào mới là tình yêu chân thực.
Cho dù ham muốn mãnh liệt đến mấy, nhưng chỉ vì cô nói “không” thì anh nhất định sẽ không cưỡng ép cô.
Anh ôm Trác Yến vào lòng, trịnh trọng hứa với cô:
“Văn Tĩnh, em nói gì anh cũng nhận lời hết! Anh sẽ yêu thương em, trân trọng em suốt đời! Vì anh yêu em!”.
Trác Yền vùi mặt vào lồng ngực anh, lãng lẽ thở dài.
Có một người yêu cô thương cô như vậy, hơn nữa người này và cô quan hệ xưa nay đã không bình thường, cô còn có thể không mãn nguyện được ư?
Đưa tay lên ôm lại anh.
Thầm nhủ lòng, đã đến lúc buông bỏ tạp niệm, toàn tâm toàn ý cho vai diễn bạn gái anh rồi.
Lần đầu Trác Yến tỉnh táo hôn Giang Sơn, trong lòng cô cứ có một cảm giác kỳ quặc khó tả.
Cảm giác khi môi lưỡi quấn lấy nhau, khiến cô cảm thấy quen thuộc lạ lùng.
Nghĩ mãi, cô mới hiểu cảm giác đó là gì – giống như… như đang ăn thạch hoa quả.
Ký ức bị niêm phong trong tích tắc ập đến bất ngờ như thuỷ triều…
Cô nhớ đã từng có một đêm, cô và chàng trai ấy sau khi uống say, anh cũng từng đút cho cô ăn “thạch hoa quả”.
Hôm sau, cô nhắn tin xin lỗi anh vì đã làm phiền khi say rượu; cô nhớ anh nói rằng không sao, sau đó anh hỏi cô có nhớ chuyện tối qua không.
Cô đáp: Không nhớ nữa, mọi việc đều không nhớ nổi.
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết lúc đó vì sao thái độ của Trương Nhất Địch với cô lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Thì ra đêm hôm trước họ đã hôn nhau, nhưng đến ngày hôm sau, cô lại viện cớ say rượu mà quên sạch sẽ.
Nhớ lại chuyện trước kia, Trác Yến lại lặng lẽ thở dài.
Anh chưa bao giờ chủ đông nhắc nhở cô, rằng giữa họ đã từng xảy ra chuyện hôn nhau.
Anh lúc nào cũng chôn giấu trong lòng, không cho cô biết, cũng không nhắc cô.
Đến khi cô nhận ra, ngoài việc rung động sâu sắc và ngạc nhiên tiếc nuối, chuyện gì cũng không kịp làm nữa.
Anh lúc nào cũng thế. Anh luôn khiến cô cảm thấy cô lại nợ anh thêm lần nữa.
Từ khi trở thành người yêu của Giang Sơn, Trác Yến cảm thấy có những chuyện mà sau khi ở bên nhau trở nên không tự nhiên, thoải mái bằng khi làm bạn với anh.
Trước kia, cho dù cô nói chuyện cười đùa với cậu bạn nào trong lớp, anh cũng không can thiệp vào.
Nhưng bây giờ cho dù là cô nghe điện thoại của đàn anh khoá trên, anh cũng sẽ hỏi đến cùng, xác định rằng là đàn anh chứ không phải bạn trai nào khác, anh mới chịu thôi.
Ban đầu Trác Yến không tỏ ý kiến hay thái độ gì. Cho dù hơi thấy kỳ cục nhưng cô cũng giấu cảm xúc trong lòng, không nói ra.
Cô ngỡ Giang Sơn nhiều nhất cũng chỉ đa nghi mà hỏi thế thôi.
Nhưng về sau, cô nhận ra Giang Sơn càng lúc càng quá đáng.
Thậm chí có hai lần, cô vô tình nhìn thấy anh đang lén lút kiểm tra di động của cô, một lần anh đang xem trộm email của cô.
Trác Yến nghĩ, cho dù là người yêu với nhau, có một số chuyện không nên che giấu nhau, nhưng cũng không đến nỗi phải công khai tất cả như thế – anh thực sự xem cô như một người gian tà không đáng tin, lúc nào cũng đề phòng, sợ hãi.
Trác Yến không nhịn được nữa, lại có lần phát hiện ra G