
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341431
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1431 lượt.
khác nữa!
Có lẽ trước kia, cô nuôi nó là vì Trương Nhất Địch.
Nhưng bây giờ, sau khi đã ở bên nhau lâu rồi, sau khi nó chia sẻ những tâm sự và vui buồn sướng khổ vụn vặt của cô, con nhím nhỏ này đã dung hoà vào cuộc sống của cô, trở thành một phần trong sinh mệnh cô.
Cô không thể nhẫn tâm đưa nó cho người khác, không bao giờ.
Cô thử nói với Giang Sơn để anh hiểu, cô nuôi Bánh Bao Đậu Đỏ không phải là vì nhớ nhung chàng trai ấy, mà là không nỡ xa rời chính nó.
Nhưng tiếc rằng Giang Sơn dường như không chấp nhận cách giải thích đó của cô.
Anh vẫn cố chấp đối xử tệ với Bánh Bao Đậu Đỏ, không bao giờ cho nó ăn, không bao giờ tỏ ra vui vẻ với nó. Thậm chí về sau Bánh Bao Đậu Đỏ hễ nhìn thấy anh là ra sức trốn vào tận góc sâu, run lẩy bẩy mãi.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương đó của nó, Trác Yến thấy buồn vô cùng.
Thực sự cô không hiểu, cô có thể không thắc mắc chuyện ban đầu tại sao anh theo đuổi Ngô Song, rồi về sau tại sao lại tham lam chuyển sang yêu thương cô; nhưng anh lại cứ lấn cấn về chuyện cô và Trương Nhất Địch.
Anh và Ngô Song dù sao vẫn từng ở bên nhau; nhưng cô và Trương Nhất Địch thì sao? Giữa họ, từ đầu đến cuối đều là lướt qua nhau, không kịp nảy sinh bất kỳ chuyện gì.
Thế nên cô thật sự không hiểu, Giang Sơn rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.
Có lúc cô rất muốn hỏi anh, trí thông minh hơn người xưa kia của anh đi đâu rồi? Chẳng lẽ anh không hiểu, con người có lúc đi đến cực đoan đều là do những điều vô thức chèn ép – cô thật sự muốn hét to để nhắc anh: Mai sau nếu có ngày giữa cô và Trương Nhất Địch nảy sinh ra chuyện gì đó, đó cũng hoàn toàn là do anh đã bức cô thành ra như vậy.
Thế nhưng dù sao đó cũng là những lời dễ gây tổn thương. Nên suy nghĩ đó sau khi loé lên trong đầu, cô đã hoàn toàn dập tắt nó.
Sắp đến cuối tuần, Giang Sơn bỗng nhận được điện thoại của nhà.
Bà Giang khóc không thành tiếng báo con trai biết một tin xấu – công ty của ông Giang gặp nguy hiểm, vì ông mệt mỏi quá độ mà bị trúng gió, bây giờ đang hôn mê trong bệnh viện.
Bà Giang còn khóc lóc trách móc Giang Sơn trong điện thoại: “Đều tại con hết, nếu ban đầu con tốt nghiệp xong về nhà giúp bố con thì bố con có mệt đến mức này không? Vì một đứa con gái mà cả gia đình cũng không cần! Mẹ thấy lần này tính mạng bố con sắp nguy hiểm rồi, nửa đời sau của con có thanh thản được không?”.
Giang Sơn bị bà mắng đến độ đầu óc rối bời, nhất thời cũng không hiểu bản thân có sai lầm hay không.
Cúp điện thoại rồi, anh lập tức thu dọn hành lý.
Trác Yến thấy sắc mặt anh thay đổi nhưng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nên bước đến hỏi: “Sao vậy Giang Sơn? Hoảng hốt thu dọn đồ đạc như thế, đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Anh sắp đi công tác à?”.
Nghĩ đến cha đang nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh, Giang Sơn lúc này vừa thấy tự trách lại vừa phiền muộn. Lúc này nghe giọng Trác Yến, anh gần như nóng nảy quát lại một câu: “Hỏi hỏi hỏi, có cái gì mà hỏi! Sao em hỏi nhiều thế! Những gì anh hỏi em đều nghiêm túc trả lời hay chưa?”.
Trác Yến bàng hoàng, mọi lời nói đều nghẹn trong cổ họng, không phát ra được tiếng nào.
Thấy cô ngẩn ngơ đứng đó với dáng vẻ bị tổn thương, trong đầu Giang Sơn như nổ vang một tiếng – mọi thứ có liên quan gì đến cô đâu? Mọi quyết định đều do một mình anh, không phải sao? Sao bây giờ lại nổi giận với cô?
Nhìn vẻ mặt như muốn khóc song lại cố gắng kiềm chế của cô, anh thấy rất thương xót.
Trên thế gian này, nguyện vọng anh muốn đạt nhất chính là mang đến hạnh phúc cho cô.
Nhưng vì sao bây giờ trong vô thức, lúc nào anh cũng nóng nảy quát tháo to tiếng với cô?
Là do quá yêu cô chăng?
Lúc trước khi ở cạnh Ngô Song, cho dù bị cô ta khóc làm phiền đến mấy, anh vẫn có thể nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ ở cạnh Trác Yến, anh chẳng bao giờ kiểm soát tốt cơn nóng giận của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy do bản thân đã quá quan tâm đến cô.
Vì không thích Ngô Song sâu đậm, nên mọi nhẫn nại đối với cô ta ở một mức độ nào đó, thực ra chính là một dạng cân bằng.
Nhưng với Trác Yến, anh thật lòng yêu thương cô, nên mọi yêu cầu đối với cô cũng gần như là hà khắc, anh không thích cô trò chuyện vui vẻ với những gã con trai khác, cũng không thích những tên ấy nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, càng không thích cô nuôi con nhím của người mà anh đề phòng nhất.
Anh không chỉ một lần hỏi nguyên nhân vì sao cô không thể bỏ rơi con nhím xấu xí kia, cô lúc nào cũng không chịu trả lời thẳng, chỉ nói con nhím đó bây giờ đã không còn là vật sở hữu của Trương Nhất Địch, mà đã hoàn toàn thuộc về cô.
Anh không hài lòng cũng không thể hiểu câu trả lời của cô. Nhưng cô kiên trì đòi nuôi con nhím, thế thì ngoài việc anh che giấu sự không vui trong lòng ra, còn có thể làm gì cô đây?
Dù sao, anh cũng yêu cô đến thế.
Nhìn Trác Yến gắng sức kìm nước mắt, anh mềm lòng, bước đến ôm cô vào, thở dài xin lỗi: “Xin lỗi Văn Tĩnh, xin lỗi! Anh không cố ý! Em đừng buồn, nếu cảm thấy trong lòng không vui thì cứ đánh anh đi! Lúc nãy mẹ anh gọi, nói bố anh bị trúng gió, bây giờ