
Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341432
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1432 lượt.
ệp.
Sau khỉ cử hành xong lễ tốt nghiệp, mọi người đều tụ tập trước cổng trường chụp hình lưu niệm.
Giang Sơn luôn ở cạnh cô, chăm sóc chu đáo, bảo vệ rất kỹ lưỡng.
Anh không ngại để cho mọi người nhìn thấy, rằng Trác Yến và anh đã yêu nhau.
Mọi người chụp hình xong, Giang Sơn vội chạy đến khoa giúp thầy phụ trách làm thủ tục ra trường cuối cùng cho tất cả.
Trước khi đi, anh quyến luyến nhìn Trác Yến, chỉ mong cô có thể đi cùng anh.
Trác Yến cười nhẹ môt cách bất lực, từ chối anh.
“Sao anh lại dính lấy em như keo thế? Mau đi đi, các thầy các bạn đang đợi đó! Em muốn ở lại đây thêm lát nữa!”.
Giang Sơn đành miễn cưỡng bỏ đi.
Mọi người lục tục ra về, một lúc sau chỉ còn lại mình Trác Yến.
Cô ngẩng lên nhìn mấy chữ Đại học A trên cổng trường, bất giác ngơ ngẩn.
Bốn năm đã vội vã qua đi như thế.
Trong bốn năm, sau cánh cổng này, cô đã từng cười vui vẻ, khóc đau khổ, cố chấp một cách ngốc nghếch, tuyệt vọng một cách bất lực.
Từ cánh cổng này, cô đã từng tiễn một người bạn rất tốt rất thân với cô, anh là thần tượng bao người sùng bái, cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng bản thân lại có ngày gần gũi với anh đến thế.
Anh ấy tên Trương Nhất Địch.
Từ cánh cổng này, cô cũng nhìn thấy người bạn đã từng thân thiết với cô ôm hận mà bỏ đi. Cô ấy vốn là một cô gái dịu dàng hiền lành, nhưng lại vì bạn thân và bạn trai mà trở nên hng dữ và gai góc.
Cô ấy tên Ngô Song.
Từ cánh cổng này, cô và một chàng trai, từ bạn học trở thành “anh em”, từ bạn bè biến thành người yêu. Trước kia anh từng thuộc về người bạn thân của cô, cô cũng luôn nhung nhớ một chàng trai khác. Làm sao nghĩ được rằng hôm nay, người đi bên cạnh cô đây lại là anh?
Anh ấy tên Giang Sơn.
Mọi người đều đã đi ra từ cánh cổng này.
Từ đây, mỗi người đều phải vất vả lo toan để nuôi sống bản thân.
Không bao giờ còn vô tư lự, không bao giờ có thể ngốc nghếch ngây thơ, cũng không bao giờ còn trẻ trung để nông nổi, bồng bột.
Từ đây, họ sắp trở thành những người trưởng thành bận rộn cho cuộc sống mưu sinh.
Nhìn kỹ những chữ vàng sáng rực treo cao trên cổng trường, Trác Yến cảm thấy lưu luyến vô cùng.
Cô lặng lẽ chào từ biệt cuộc sống đại học…
Tạm biệt nhé, trường đại học của tôi;
Tạm biệt nhé, các bạn học của tôi;
Tạm biệt nhé, tuổi xuân của tôi, của các bạn.
Giang Sơn vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ về quê để giúp cha anh quản lý công ty gia đình. Nhưng Trác Yến đã ở lại tiếp tục học thạc sĩ, Giang Sơn vừa được cô gật đầu đồng ý làm bạn gái, tình yêu trong lòng đang độ mãnh liệt, nên nói gì cũng không nỡ rời xa.
Cha mẹ cứ giục anh về, anh cứ lần lữa kéo dài, đến cuối cùng mới năn nỉ gia đình rằng phải ở lại tìm việc, sau hai năm đợi Trác Yến tốt nghiệp xong sẽ đưa cô cùng về.
Đối với việc này, ông Giang không phản ứng gì.
Tuy trong lòng rất mong con trai nhanh chóng quay về, nhưng dù sao nó còn trẻ, lại vừa tốt nghiệp đại học, thỉnh thoảng quyết định bướng bỉnh một chút thì ông vẫn chấp nhận được.
Bà Giang thì khác.
Nghe nói con trai vì một cô gái mà ngay cả gia đình cũng không cần, bà rất đau lòng.
Tuy không nói những lời khó nghe như “có bạn gái quên cả mẹ”, nhưng mấy hôm Giang Sơn về nhà nghỉ, lúc nào bà cũng ủ rũ mặt mày.
Vẻ buồn bã của mẹ khiến anh vô cùng áp lực, Giang Sơn gần như đã muốn nhanh chóng thoát khỏi nhà.
Về sau khi bà Giang biết cô gái khiến con trai bà không chịu về nhà không phải Ngô Song, mà là bạn thân của Ngô Song, ấn tượng của bà với Trác Yến đã hòn toàn xấu đi.
“Con gái tốt sẽ không làm những chuyện ăn trong nồi này còn dòm ngó nồi khác! Con gái tốt cũng sẽ không ủng hộ chuyện mặc kệ cảm nhận của cha mẹ của bạn trai mình!”. Bà Giang đã nói với Giang Sơn như vậy.
Giang Sơn vô cùng bất lực.
Trong mắt mỗi bà mẹ, con trai lúc nào cũng là người xuất sắc nhất. Nên bà căn bản sẽ không đổi góc độ khác để nghĩ rằng, thực ra mọi thứ không tốt đều do tự tay anh tạo ra, thực sự là anh muốn ở bên cạnh Trác Yến mỗi giây mỗi phút, một khắc cũng không xa rời cô.
Trước kia khi anh với Ngô Song là một cặp, đối với Trác Yến anh chỉ dám nhớ thầm trong lòng.
Lặng lẽ giấu cô trong sâu thẳm trái tim, hoá thành một khao khát không dám đụng đến nhưng lại không kìm được muốn chạm tới, mỗi lần nhớ đến cô sẽ thấy chua xót và đau lòng mà không thể kiểm soát được.
Về sau Ngô Song bỏ đi, cuối cùng cô đã trở thành bạn gái nah, anh cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Không cần kìm nén bản thân nữa, không cần che giấu cảm xúc nữa, mọi tình cảm từ đó đã có thể đường hoàng bộc lộ.
Anh chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ – muốn nhìn thấy cô, muốn quấn lấy cô, muốn cảm thấy cô vào mọi lúc.
Đến bây giờ anh mới hiểu, thì ra đây mới thật sự là tình yêu – không cần cố ý nhắc mình phải chịu trách nhiệm với cô, vì suy nghĩ muốn mang lại hạnh phúc cho cô đã thấm sâu vào từng giọt máu trong cơ thể.
Thực ra thì Trác Yến không hề đòi Giang Sơn phải ở lại với cô. Đối với mối tình bất ngờ này, tuy hai người đã xảy ra chuyện đó, nhưng kỳ thực cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để