Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341424

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1424 lượt.

oặc là Giang Sơn bay đến thăm cô.
Về sau dần dần Trác Yến cũng bận rộn làm luận văn, Giang Sơn cũng vì phát triển quy mô công ty nên hiếm khi rảnh rỗi.
Thế là khoảng cách thời gian hai người gặp nhau, bất giác lại càng lúc càng dài.
Sau đó mấy lần đi thăm Giang Sơn, Trác Yến ngầm cảm thấy bên anh đã có thêm một cô gái xinh đẹp kiều diễm.
Giang Sơn nói rằng cô ta là thư ký anh mới tuyển, trong giọng nói cũng cố ý tỏ ra khen ngợi: “Đừng thấy cô gái này ít tuổi mà xem thường, rất giỏi đấy!”.
Trác Yến nghĩ anh rất muốn nhìn thấy cô ghen.
Cô cảm thấy cô gái kia không đơn giản.
Cô bình thường vốn khờ khạo, nhưng đối với cô gái viết rõ rành ý đồ trên mặt thế kia, cô biết rằng cô ta đang che giấu một âm mưu với Giang Sơn – cho dù bạn gái chính thức là cô có ở đây hay không, thì cô ta cũng không kiêng dè gì; khi cô ta nhìn Giang Sơn, ánh mắt lúc nào cũng trở nên cực kì dịu dàng nhu mì, bên trong chứa đầy sự chờ đợi và quyến rũ, đợi đối phương sớm muộn gì cũng cảm nhận được tình cảm của cô ta.
Có lần Giang Sơn lại cố ý khen thư ký của anh có bản lĩnh, Trác Yến cuối cùng đã không kìm được.
Cô tỏ ra không quan tâm lắm, hỏi anh: “Anh cứ khen cô ta vừa giỏi lại vừa trẻ trung xinh đẹp, chắc anh sẽ không thay lòng đổi dạ đó chứ?”.
Giang Sơn lập tức cười rất rạng rỡ, bao nhiêu chiêu thức bấy lâu nay đem ra vận dụng cuối cùng đã thu được kết quả.
Anh kéo cô vào lòng, kề sát tai cô thì thầm: “Sao thế được? Cô em ngốc nghếch! Chẳng lẽ em không biết, trái tim của anh Giang đây đã bị em trói chặt từ lâu rồi sao?”. Hôn cô đắm đuối một lúc sau, lại cười một cách đầy đắc ý: “Nói thật, lúc đầu trong hơn một trăm người đến ứng tuyển, anh chọn người như thế làm thư ký cũng chọn đúng thật! Người có thể khiến em lo lắng, khiến em ghen tuông cũng đúng là khó tìm!”. Nói đến đây, anh nhẹ nhàng mút môi cô, lặng lẽ thở dài một tiếng: “Văn Tĩnh, trước kia anh cứ nghĩ em sẽ chẳng bao giờ ghen với anh!”.
Trác Yến lườm anh, tức tối đấm vào ngực anh:
“Phải rồi! Em biết anh vẫn cảm thấy thực ra anh đang yêu một thằng con trai chứ gì?”.
Cô bị sao thế này?






Cô ta nói anh đang tắm
Đến học kỳ cuối của năm thứ hai cao học, vì bận viết luận văn nên Trác Yến nhẩm tính có khoảng hai tuần chưa gặp Giang Sơn rồi.
Hôm ấy sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô gọi điện cho anh.
Kết quả, điều khiến cô bất ngờ là, người nghe điện thoại chính là cô gái nhu mì kia.
Cô ta nói: “Tổng giám đốc Giang đang tắm”.
“Vợ yêu, sau này chồng nuôi em, em cứ chuyên tâm ở nhà hưởng phúc của bà vợ trẻ đi nhé!”.
Anh hứng khởi đến độ buột miệng nói ra hai tiếng “vợ yêu”.
Trác Yến lại không thấy vui lây với anh.
Một lúc sau cô mới khẽ thở dài.
Dù rất nhẹ, nhưng vẫn bị Giang Sơn nhận ra.
“Văn Tĩnh, em sao vậy? Sao có vẻ không vui thế? Anh đã đàm phán thành công vụ mua bán này mà em không vui mừng cho anh à?”. Vì bạn gái không thể chia sẻ niềm vui thắng lợi, Giang Sơn thoáng cảm thấy mất hứng. “Đừng buồn phiền nữa, để anh kể em nghe chuyện này đã đàm phán thành công thế nào nhé, đặc biệt là sự khó khăn…”.
Trác Yến lại lặng lẽ thở dài.
Cô vốn không muốn tạt nước lạnh vào lúc anh đang vui sướng. Nhưng chuyện này nếu là trước kia, giá như cô vẫn không quan tâm đến quan hệ của hai người, ở bên nhau cũng được mà chia tay cũng chẳng sao, giá như là thế thì có lẽ cô sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, không truy cứu làm gì.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cô đã quyết định sẽ sống cùng anh suốt quãng đời còn lại.
Nên cô không thể nhẫn nhịn.
“Giang Sơn, em có thể hỏi anh một việc không?”. Cuối cùng cô cắt ngang lời anh.
Giang Sơn dường như vẫn còn rất nhiều điều chưa nói hết, khựng lại giữa chừng: “Hả?”. Anh ngừng lại rồi đáp: “Đương nhiên là được! Văn Tĩnh, hai chúng ta có gì cứ nói, còn phải khách sáo thế ư?”. Anh cũng tỏ ra buồn buồn.
Trác Yến day day ấn đường, trong tích tắc cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“Hai hôm trước, em gọi di động cho anh, thư ký anh nghe máy, cô ta nói rằng anh đang tắm”.
Bên kia, Giang Sơn rõ ràng đang ngẩn ra.
Hẳn nhiên là anh không biết Trác Yến đã từng tìm anh.
Anh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đúng, trước hôm đó anh tăng ca không ngủ nghê gì, buổi chiều lại hẹn gặp mặt người phụ trách bên đối phương, nên trước khi xuất phát anh đã tắm trong văn phòng để tinh thần tỉnh táo – Văn Tĩnh, có phải em nghĩ sai lệch đi không? Em vẫn biết là phòng vệ sinh trong văn phòng anh có chỗ để tắm mà!”.
Trác Yến cảm thấy lồng ngực rất nặng nề, như có gì chặn ở đó mà không gỡ ra nổi.
“Đúng, em biết, em biết văn phòng anh có phòng vệ sinh, trong phòng vệ sinh có chỗ tắm, nhưng vấn đề là, thư ký của anh bắt đầu từ lúc nào đã có thể đường hoàng, thản nhiên nghe di động của anh?”.
Giang Sơn im lặng.
Một lát sau, anh nói: “Văn Tĩnh, anh nghĩ cô ta sợ anh sẽ bỏ lỡ điện thoại của người phụ trách bên kia”.
Trác Yến cuối cùng cũng không kìm được nụ cười lạnh lẽo: “Di động của anh chắc không đến nỗi không có số của e