Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341395

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1395 lượt.

au khi xác định đúng là cô nữ sinh đó, lại từ từ giãn ra.
Trong đáy mắt anh dần hiện lên nụ cười.
Thấy anh muốn cười, Trác Yến mới nhận ra câu cô nói lúc nãy “bệnh” biết bao!
Thế là cô vội vã đính chính: “Không phải, mình không phải cái giỏ. Sao ấy nhỉ, ý mình là… bao giờ mình đưa giỏ cho cậu?”.
Trương Nhất Địch mỉm cười, tròng mắt khẽ đảo như suy nghĩ rồi nhìn cô: “Sau tiết học này đi”.
Trác Yến vội gật đầu.
Còn Trương Nhất Địch vẫn nhìn cô, nụ cười ở khóe môi dần rõ rệt, như có lời gì muốn nói.
Trác Yến có phần sốt ruột, sờ tóc mái rồi hỏi anh: “À… có phải cậu muốn nói gì không? Cậu cứ nói đi, mình không kiêng kỵ gì đâu!”.
Trương Nhất Địch mím môi, chậm rãi đáp: “Tôi nói rồi mong bạn đừng để bụng nhé. Thực ra, tôi thấy, mái tóc trước đây của bạn cũng đúng là giống cái giỏ thật!”.
Nụ cười rạng rỡ của Trác Yến đông cứng lại.
Cơ thể cô trong tích tắc hóa thành một bức tượng đần độn.
Giỏ so với lãng tử nghệ thuật, vế trước đúng là càng khiến cô bi phẫn hơn, đau không chịu nổi!
Giảng viên dạy tiếng Anh hình như không được khỏe lắm, tiết đầu miễn cưỡng giảng, tiết thứ hai chỉ giảng không đến mười phút rồi cho cả lớp tự học.
Trác Yến không bình tĩnh nổi.
Cô thấy đây là một cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách với bạn Trương mà ông trời đã ban cho cô, cô bắt buộc phải nắm giữ, không được phụ lòng trời cao đã kỳ vọng.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn, thấy bạn Trương đang nhìn chăm chú vào vở học.
Trác Yến có phần bất ngờ, không ngờ anh bạn trẻ này lại ham học đến thế.
Vừa quan sát vừa vui vẻ lẩm nhẩm một bài hát, trong đầu Trác Yến lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến một cách để “tôi và bạn” có thể “tim liền tim”.
Cô tìm một tờ giấy, dùng thước và bút bi kẻ những đường ngang dọc chằng chịt trên đó.
Tiếng sột soạt của bút vạch lên giấy khiến người ta rất khó ngồi yên, nhưng bạn Trương ngồi cạnh lại không động đậy gì – Trác Yến cảm thấy hình như anh không hề tò mò về việc cô đang làm, chỉ cúi đầu chăm chú xem vở.
Cô thầm khen anh, sau đó hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ dũng cảm “biết rõ trong núi có hổ mà vẫn tiến về phía nó”, chậm rãi đẩy tờ giấy đến trước mặt bạn Trương.
Không ngoài dự đoán, Trương Nhất Địch quả nhiên quay sang nhìn cô, trong mắt tỏ ra ngờ vực, vẻ mặt khó đoán.
Cô cố gắng tự cổ vũ mình, vì không hiểu là anh có hứng thú hay không.
Trong ánh mắt đầy ắp dấu hỏi của bạn Trương, Trác Yến ý thức được hành động của mình lúc này hình như hơi đường đột.
Cô đưa tay lên sờ tóc mái, bẽn lẽn cười trước gương mặt sửng sốt của Trương Nhất Địch.
Đang cười thì chợt nghĩ, nếu không đường đột thì cô phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể có được tình bạn vĩ đại với anh bạn này?
Thế là lập tức thoải mái, nụ cười dần trở nên tự nhiên hơn.
Cô nhìn anh, cố gắng để ánh mắt mình có vẻ thân thiện hòa nhã, vẻ mặt tỏ ra hữu nghị, hỏi anh vẻ thăm dò: “Chúng ta cùng chơi XXOO nhé?”.
Cô nói xong, Trương Nhất Địch sững người, nửa bên lông mày nhướn cao lên, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Trác Yến cũng ngẩn người.
Cô nhanh chóng nhớ lại rồi chợt tỉnh ngộ, lúc nãy cô đã nói những gì, nghe có vẻ không được hay ho cho lắm, bất giác xấu hổ đến toát mồ hôi.
Mặt nóng bừng lên, Trác Yến vội giải thích: “Ừm… Mình không có ý nói là chúng ta… cái đó… ý mình là, chúng ta chơi cờ carô nhé! Mình và bạn bè bình thường đều gọi cờ carô là XXOO – gọi như thế là vì lúc chơi phải một người vẽ O, một người đánh X, thế là, nên sau đó, thì…”.
Thật hiếm có, da mặt dày và chắc như kim cương của cô lại có lúc đỏ như vậy.
Trương Nhất Địch khóe môi dần hiện nụ cười, anh hơi gật đầu: “XXOO! Ừ, cách nói này khá hay!”.
Trác Yến cũng cười hí hí theo, cố gắng không để đối phương phát hiện sự gấp gáp: “Chơi không?” Cô e dè hỏi, lòng đầy mong đợi.
Cô vẫn nhớ hôm sinh nhật Ngô Song hình như cô ấy có nói rằng bạn Trương không thích qua lại với nữ sinh.
Lúc này cô thật sự sợ anh sẽ từ chối nên cứ thấp thỏm mãi.
Trương Nhất Địch nhìn “bàn cờ”, cầm bút lên, rồi lại nhìn Trác Yến hỏi: “Bạn chọn gì? OO hay XX?”.
Trác Yến có phần kinh ngạc: “Ừ… a?”.
Cô không ngờ bạn Trương lại đồng ý chơi.
Trong tích tắc, cô hứng chí đến độ muốn hét lên.
Khó khăn lắm mới kìm nén được sự hưng phấn đó, Trác Yến quả quyết đưa ra lựa chọn: “Mình chọn XX!”.
Thế là Trương Nhất Địch chọn OO.
Trước khi bắt đầu, Trác Yến nghĩ ngợi rồi nói với Trương Nhất Địch: “Gì nhỉ, mình chơi trò này cũng khá lắm, bình thường chơi với người khác luôn phải cá cược gì đó. Hay là, hai chúng ta cũng cược gì nhé?”.
Cô yêu cầu xong, bạn Trương không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đối mặt với ánh mắt trong sáng của anh, Trác Yến bỗng cảm thấy lúng túng.
Cô bắt đầu tự kiểm điểm, cảm thấy dường như mình đã quá nóng vội.
Phải biết là, anh chàng ngồi cạnh cô đây là một người ngạo mạn, lỡ như anh cảm thấy bực bội vì cô cứ lải nhải không ngừng mà bỏ đi không chơi nữa, thế thì chẳng phải đã phí công vô ích rồi sao?
Trác Yến đang thấp thỏm trong lòng thì bạn Trương đã từ từ mở miệng.
Anh nói: “Ừ,