Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Tác giả: Hồng Cửu

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341445

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1445 lượt.

ấy câu thì nhiều nhất cậu cũng chỉ thở dài, tỏ ra luyến tiếc buồn bã, ngoài ra thì không thấy cậu có biểu hiện đặc biệt sầu khổ buồn thương.
Mọi người đều cảm thấy cậu cũng giống Trác Yến, đang cố gượng cười để kìm nén bản thân.
Trong trận đấu bóng chuyền chiều hôm ấy, hai kẻ “đau khổ” trong mắt mọi người đã gặp nhau.
Sau khi chào nhau bình thản như không có chuyện gì, cả hai đứng một bên xem đấu bóng.
Lúc đang cổ vũ, Giang Sơn đã gợi chuyện trước.
“Tốt nghiệp rồi cậu có dự định gì?”. Cậu Trác Yến.
“Tôi đã xin học lên cao học”. Cô đáp, rồi hỏi lại: “Còn cậu?”.
Giang Sơn nhún vai, nhướn mày, ánh mắt như trở nên khác lạ: “Cậu nghĩ sao? Tôi nên về nhà hay ở lại thành phố A này?”.
Trác Yến ngẩng lên nhìn cậu, không nói gì.
Bỗng cô mở miệng hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Sao cậu không giữ Ngô Song ở lại?”. Gương mặc cô bắt đầu hiện lên vẻ hoang mang, lảm nhảm nói với Giang Sơn như đang nói chuyện một mình: “Nếu như thế thì người được đi chẳng phải là tôi hay sao?”.
Bộ dạng cô khiến Giang Sơn chau mày.
“Cậu hỏi tôi vì sao không giữ cô ấy ở lại à?”. Giọng cậu run rẩy lạnh lùng: “Được, Trác Yến, tôi cũng hỏi cậu, tại sao tôi không giữ cô ấy lại, cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”.
Trác Yến cười có vẻ ngơ ngẩn: “Đương nhiên là không biết thật, tôi ngốc mà!”.
Ánh mắt Giang Sơn loé lên tia giận dữ: “Có lúc cậu không hề ngốc, chẳng qua cậu chỉ giả vờ ngốc với tôi!”.
Hai người đã chia tay trong sự bực bội ở sân bóng.
Lúc về phòng, Trác Yến lên mạng, nhìn thấy Trương Nhất Địch gửi tin nhắn cho cô.
Bánh Bao Đậu Đỏ dạo này ổn không?
Cô mới sực nhớ, cô đã lâu rồi không trò chuyện với Trương Nhất Địch.
Cô gõ bàn phím:
Bánh Bao Đậu Đỏ lần này bị bỏ rơi rồi…
Hôm sau cô nhận được câu trả lời của anh.
Đối với Bánh Bao Đậu Đỏ, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
Thử nghĩ xem, nó bị một tấm lưới ảo vây bọc quá lâu, nó luôn không được nhìn ngắm kỹ những phong cảnh khác.
Lần này cuối cùng nó đã có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi!
Nó sẽ nhận ra kỳ thực bầu trời còn bao la hơn nó tưởng tượng, kỳ thực hạnh phúc không chỉ gói gọn trong ấn tượng ban đầu, kỳ thực có rất nhiều người xứng đáng được nó yêu hơn, cũng có rất nhiều rất nhiều người yêu nó nhiều hơn chủ nhân tấm lưới đó.
Bánh Bao Đậu Đỏ cố lên!
Trác Yến đỏ hoe mắt.
Những lời này vừa kín đáo vừa có ẩn ý, nhưng từng câu từng chữ lại sưởi ấm trái tim rỉ máu của cô.
Cô đáp lại Trương Nhất Địch:
Cảm ơn cậu, mãi mãi cũng không chê bai Bánh Bao Đậu Đỏ! Mãi mãi dịu dàng, khoan dung, đối xử tốt với nó như vậy! Bánh Bao Đậu Đỏ cảm thấy thật may mắn vì đã có cậu trên thế gian này!
Sau lần đó, mãi lâu sau Trác Yến cũng không nhận được tin nhắn của Trương Nhất Địch.
Cô vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy buồn bã.
Ngỡ rằng thế gian này luôn có một người không chê bai bỏ rơi cô, kết quả người ấy cũng bắt đầu phớt lờ cô.
Lại mấy hôm sau, lúc cô đang lên mạng, avatar của Trương Nhất Địch bất ngờ loé sáng lấp lánh.
Trác Yến ngẩn người, sau đó tim đập thình thịch.
Anh ra nước ngoài bấy lâu, bọn họ đều không thể gặp nhau vì chênh lệch thời gian, mỗi lần đều dựa vào việc gửi tin nhắn cho người kia để giữ liên lạc với nhau.
Cảnh gặp nhau trực tiếp trên mạng như bây giờ, từ khi anh ra nước ngoài tới nay, đúng là chưa bao giờ xảy ra.
Họ dường như đã hình thành một kiểu thoả thuận, trong tiềm thức hai người như đều cố ý trốn tránh các cuộc nói chuyện trực tiếp với nhau.
Mà lần này, avatar của người ấy lại đang nhấp nháy sáng với cô.
Trác Yến di chuột, bấm mở khung chat.
Bên trong là một đoạn rất dài.
Trác Yến sau khi xem xong đã thẫn thờ rất lâu.
Chữ trong đó hoá thành những cái bóng chui vào trong mắt cô, tiến thẳng vào đầu cô:
“Trác Yến chào cậu, mình là bạn gái của Trương Nhất Địch. Mình biết bao lâu nay anh ấy đều liên lạc với cậu bằng cách này, mình cũng đã nhẫn nhịn gần ba năm rồi. Bây giờ, xin hãy tha thứ cho sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, mình hy vọng cậu sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.
Mình và anh ấy, bọn mình đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, bọn mình đã dìu nhau vượt qua những lúc đau khổ nhất để đến ngày hôm nay, bọn mình đã từng giúp đỡ nhau vượt qua hoạn nạn, những trải nghiệm và tình cảm như thế rất đáng để trân trọng, cậu nói xem có phải không?
Thế nên, vẫn xin cậu nương tay, đừng phá hoại bọn mình! Xem như mình cầu xin cậu, xin cậu nhận lời!”.
Xem xong đoạn này, cảm giác đầu tiên của Trác Yến là nhớ đến chính cô.
Bấy lâu nay, chính cô luôn phải chịu đựng nỗi đau khổ khi một chàng trai cứ đong đưa bất định giữa hai cô gái; đồng thời nỗi đau ấy cuối cùng đã hoá thành tổn thương.
Nên nhìn mình mà nghĩ đến người, nếu cô không sớm cắt đứt quan hệ với Trương Nhất Địch, cô gái ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương như cô.
Cô từng nghĩ rằng, cô và Trương Nhất Địch chỉ là bạn thân – nếu chỉ là bạn thì tại sao không thể quang minh chính đại giữ liên lạc chứ?
Nhưng những lời Ngô Song nói trước khi đi lại như một cây