
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341442
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1442 lượt.
hác.
Họ ngỡ lúc này chỉ có ba người họ ở đây.
Nhưng thực ra trong gian phòng bên trong còn một người khác. Lúc này cậu đang buồn bã uống rượu giải sầu cho tâm sự trùng trùng của mình.
Nghe động tĩnh bên ngoài, cậu lén lút đẩy hờ khe cửa.
Qua khe hở, cậu nghe rõ cô gái kia nói: “Hứa Khôn, chúng ta sắp rời khỏi trường rồi, thôi thì đừng ai che giấu nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra nhé: Quãng thời gian này, cậu cảm giác thế nào?”
Cậu nín thở đợi câu trả lời của người bị hỏi; sau khi nghe được đáp án, ly rượu trong tay không cầm chắc, nửa ly rượu sánh ra ngoài, sau khi thấm ướt tay cậu lại tiếp tục rỏ xuống bàn.
Nghe câu hỏi của Trác Yến, Hứa Khôn đỏ mặt đáp: “Rất… rất tốt!”.
Trả lời xong, cậu loáng thoáng nghe như có tiếng động, hình như vẳng ra từ gian phòng bên trong.
Trác Yến lại hỏi: “Vậy mình lại hỏi cậu, cậu sẽ là một người đàn ông tốt chứ?”.
Câu hỏi này Hứa Khôn như không hiểu lắm, cậu lắp bắp hỏi lại: “Cậu ám chỉ… điều gì?”.
Trác Yến nói: “Gánh vác trách nhiệm!”.
Hứa Khôn lập tức gật đầu hứa: “Ừ! Tôi nhất định sẽ chịu mọi trách nhiệm! Xin cậu yên tâm!”.
Trác Yến cười vui vẻ.
Người ngồi trong gian phòng bên trong, khi nghe câu nói đó, bàn tay cầm ly rượu xiết chặt, những đốt ngón tay đều trắng bệch.
Cậu nghe thấy Trác Yến cười, thở ra: “Tốt, tốt, như thế thì mình yên tâm rồi!”.
Trong lòng cậu dâng lên nỗi chua xót và đau đớn.
Thật muốn bất chấp tất cả để lao ra ngoài, nói với cô rằng, cậu cũng có thể đối xử tốt với cô! Cả đời này! Tốt hơn bất cứ ai khác!
Nhưng…
Cô nhất định sẽ không tin cậu.
Trong tích tắc, cậu cảm thấy vô cùng bi ai cho chính bản thân mình.
Cậu vụt đưa cao ly rượu, cùng với nỗi cay đắng nghẹn lại trong cổ, ngửa đầu uống cạn.
Nghe Hứa Khôn đảm bảo xong, Trác Yến yên tâm cười vui vẻ.
“Được, như thế thì tôi yên tâm rồi!”.
Cô đưa tay kéo Tôn Dĩnh lại, hơi kéo dài giọng: “Được rồi! Cậu đừng giả bộ làm người ngoài cuộc nữa! Từ bao giờ mà cậu học cái kiểu ngoài mặt gượng tươi cười, trong lòng lại khóc thảm thế hả? Bình thường cứ nói tớ ngốc, chê tớ khờ khạo, cậu xem cậu có hơn gì tớ không?”.
Cô đá mắt với Tôn Dĩnh, chỉ vào Hứa Khôn, hỏi: “Cậu nghĩ tớ thích cậu ấy thật hả? Haizzz, mắt cậu mọc ở đâu thế! Đến bây giờ lẽ nào cậu vẫn không nhận ra tớ đang mưu lợi cho hai cậu hay sao?”. Cô nhìn người này rồi lại nhìn sang người khác, xuýt xoa: “Hai người, rõ ràng đều có ý với nhau, mà ai cũng tẩm ngẩm tầm ngầm, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu tớ không chơi chiêu này, hai người đợi đến hôm ra trường thì kẻ rẽ trái, người rẽ phải, để lại nỗi nuối tiếc khôn cùng à!”. Cô đẩy Tôn Dĩnh đã há mồm trợn mắt: “Đừng tiếp tục giả ngây với tớ nữa, mau đến đó đi!”.
Tôn Dĩnh vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn bàng hoàng cực độ.
“Văn Tĩnh, sao cậu… nhưng cậu chẳng đã nói, gương mặt nhìn nghiêng của cậu ấy…”.
Trác Yến cười hì hì: “Ừ, góc mặt của cậu ấy rất giống Đổng Thành! Nên cậu nhất định phải biết là, mỗi lần vì muốn tác hợp cho hai người, lúc tớ giả vờ đong đưa với cậu ấy, nhìn góc mặt cậu ấy là mình lại thấy giày vò biết bao, khổ sở biết bao! Cứ cho là vì tội nợ mà tớ phải chịu, nên hai người sau này phải ở bên nhau hạnh phúc vào, hoà thuận vào đấy! Nếu dám chia đôi thì tớ sẽ là kẻ đầu tiên nhảy ra giết chết hai người cho xem!”.
Hứa Khôn tiến lên một bước, lấy hết can đảm nắm tay Tôn Dĩnh, đỏ mặt nói với Trác Yến như đảm bảo: “Cậu yên tâm! Tôi… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”.
Tôn Dĩnh không còn kìm được nữa, rơi nước mắt.
Cô nấc nghẹn nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, tớ… Tớ không biết nên nói gì! Tớ… Văn Tĩnh, cảm ơn cậu!”.
Trác Yến cố ý tỏ vẻ bực bội, phẩy tay: “Được rồi được rồi, có tí chuyện, đừng cám ơn mãi thế, không thấy phiền à!”. Cô vừa đẩy hai người ra khỏi quán, vừa nói bằng giọng rất khoa trương: “Ôi ôi, ngày vui mà khóc cái nỗi gì! Được rồi được rồi, cô nàng đa sầu đa cảm đừng làm nũng với tớ nữa, đi đi đi, có thời gian thì hai cậu tìm chỗ tối tăm mà xây dựng tình cảm đi!”.
Hai người bị đẩy ra khỏi quán, Tôn Dĩnh cứ cảm kích cô mãi.
Nhìn hai kẻ yêu nhau đi xa, Trác Yến lặng lẽ thở dài.
Trước này tốt nghiệp, mọi người đã sắp chia tay, lúc này còn có thể nhìn thấy hai người yêu nhau được ở bên nhau, xem như cũng là một việc khiến người ta thấy an ủi.
Trác Yến quay lại, một mình vào quán.
Ngồi xuống chiếc bàn vừa nãy, gọi món.
Cô định lấp đầy bụng rỗng.
Món ăn vừa lên, rõ ràng rất đói nhưng lại chẳng muốn ăn.
Cổ họng cứ như có gì đó chặn ngang, tất cả những thứ đi qua đó đều bị nhiễm một vị đắng nghét.
Không nuốt nổi cơm, cô buông đũa, gọi chủ quán mang hai chai bia đến, hoàn toàn vứt bỏ vẻ kiểu cách của con gái, tự uống một mình để giải sầu.
Cũng may là mọi người đều bận rộn việc ra trường, lúc này trong quán vắng vẻ lạnh lẽo, cả quán ngoài cô ra thì chẳng còn ai.
Cô vứt bỏ hết mọi băn khoăn và giả tạo.
Bình thường nụ cười vui vẻ chuyên dùng để lừa gạt người khác, thậm chí cả bản thân cô, lúc này không thể cố nặn ra nữa; ngoài mặt và trong lòng đều giải phóng hết những nỗi hụt