
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134767
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/767 lượt.
ẻ mặt không biết làm sao, Tề Nghiên sợ hãi đi đến trước mặt tân nương tử mũ phượng khăn quàng vai, trong lòng phảng phất do dự lo âu…
Ngô... Làm sao bây giờ? Vì sao đêm nay cùng với người không biết này cùng nhau ngủ? Anh luôn luôn ngủ một mình a! Cha mẹ nói sau khi cưới vợ, về sau mỗi ngày đều phải cùng vợ ngủ, vậy... vậy anh có thể không cần cưới được không a?
Nửa tháng trước, chẳng biết tại sao bị báo là phải cưới vợ, tiếp theo Tề Nghiên liền thoáng như con rối mặc người ta sắp xếp, con ngươi đen vô tội kinh ngạc m xét “người tương lai phải cùng nhau ôm ngủ”, trong lòng thật sự phiền não…
“Phát ngốc cái gì? Còn không mau kéo khăn trùm đầu!” - Dưới khăn trùm đầu che phủ, Mộ Dung Tinh ánh nhìn có hạn chế nên chỉ có thể nhìn thấy anh ngốc đứng bất động hai chân trước mặt mình, đợi cả buổi không thấy anh có hành động, dưới sự đau nhức của cổ và gáy, không khỏi tức giận mắng chửi.
Thật là! Tề Nghiên tên ngốc này đến rốt cuộc đang kéo dài cái gì? Anh nếu không đến kéo khăn trùm đầu xuống, để cho cô gỡ mũ phượng trên đầu xuống, vậy đừng trách cô đoạt đi quyền lợi chú rể của anh mà tự mình vén lên!
“A!” - Chợt nghe tân nương tử im lặng không nói đột nhiên không kiên nhẫn mở miệng quở trách, Tề Nghiên bị dọa nhảy dựng, lập tức nghĩ đến mới vừa rồi cha mẹ nói sau khi vào phòng, trước cầm lấy đòn cân vén khăn trùm đầu lên. Trong lòng nhất thời hoảng hốt, không chú ý thanh âm tân nương tử thật sự rất quen tai, giống ruồi bọ không đầu tìm đòn cân khắp nơi, trong miệng bối rối kêu, “Ở nơi nào? Đòn cân đâu? Ở nơi nào...”
Này ngốc qua... Tuy rằng không nhìn thấy nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng biết anh lúc này bộ dáng ngốc chạy loạn chung quanh, Mộ Dung Tinh không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Tìm m có ở trên bàn hay không?” - Tuy rất muốn tiếp tục cười anh nhưng vì nghĩ cho cổ và gáy mình khó chịu, đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, theo bản năng quay đầu hướng nhìn trên bàn, đòn cân bọc giấy đỏ quả thực ngay trên bàn, Tề Nghiên nhanh chóng đi qua cầm lấy, cao hứng kêu lên: “Ta tìm được rồi! Ta tìm được rồi! Thực sự ở trên bàn...”
“Tìm được là tốt rồi, mau tới giúp ta vén khăn trùm đầu lên.” - Quá mức hiểu anh một khẩu lệnh một động tác, với tính cách mặc cho người ta nắm đi, Mộ Dung Tinh lập tức hạ mệnh lệnh.
“Nga!” - Tề Nghiên quả nhiên nghe lời, nhanh chóng cầm đòn cân vén khăn đỏ lên, thoáng chốc, lộ ra khuôn mặt đã quen thuộc lại luôn nhung nhớ đột nhiên đang cười đập vào mắt, làm cho anh không khỏi ngẩn người, rất chần chờ, “A Tinh?”
“Đúng vậy!” - Vừa thấy anh bộ dáng ngốc, Mộ Dung Tinh không khỏi mừng rỡ, không cây quạt trong tay nên đành phải lấy lòng bàn tay đánh lên trán anh, nhe răng cười. “Chính là ta.”
Động tác quen này vừa ra, lập tức khiến Tề Nghiên hoàn hồn, đồng thời xác nhận cô chính là A Tinh mình đã mong rất lâu, nhất thời kinh hỉ ôm nhào lấy, làm cô ngã ở trên giường.
“A Tinh, nàng đã trở lại, không có quên ta, ta rất nhớ nàng...” - Còn không có nghĩ đến phải nghi ngờ cô sao đột nhiên từ nam biến thành nữ, cũng không nghĩ tới cô sao lại có thể biến thành tân nương tử, Tề Nghiên chỉ lo vui vẻ kêu to, hoàn toàn không biết mình đang có tư thế vô cùng ám muội đem cô đặt dưới thân.
Không dự đoán được anh lại mạnh như vậy, Mộ Dung Tinh bị đâm thiếu chút nữa đón không được, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, nghe thanh âm anh hưng phấn oa oa kêu thật vất vả cuối cùng cũng chậm rãi khôi phục thần trí, nhưng cũng đồng thời giật mình thấy tư thế anh đang đè nặng lên mình, gò má trắng mềm không khỏi đỏ lên.
“Tề Nghiên, chàng thật nặng, đừng đè ta!” - Trừng mắt xấu hổ đẩy ra.
“Nga!” - Vội vàng đứng dậy, gương mặt ngây ngô tươi cười. “A Tinh, thực xin lỗi! Nàng đau không?”
Giận trừng liếc mắt một cái, Mộ Dung Tinh xoay người ngồi dậy, đồng thời chán ghét tháo mũ phượng nặng nề trên đầu xuống, trực tiếp ném sang bên cạnh, mở miệng chính là giáo huấn một chút, “m ta đụng chàng như vậy m chàng có đau không? Về sau không được như vậy, có biết không?” - Đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử bảo chú rể như bảo đứa nhỏ, coi như là tuyệt rồi.
“Biết, biết!” - Giương đôi mắt vô tội nghe răn dạy, Tề Nghiên hoàn toàn không dám có hai lời.
Thấy anh bộ dạng ngốc Mộ Dung Tinh sao còn mắng nữa, nhất thời buồn cười bật cười.
Thấy cô mặt giãn ra tươi cười, Tề Nghiên cảm thấy thả lỏng, cũng cười ngây ngô theo. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai người này vừa trở thành vợ chồng ở đêm động phòng hoa chúc chuyện gì cũng không có làm, song song ngồi ở trên giường nhìn nhau ngây ngô cười.
Một hồi lâu sau, Tề Nghiên rốt cuộc nghĩ đến có gì không thích hợp, mắt không khỏi đầy mê hoặc nhìn cô. “A Tinh, nàng... nàng sao biến thành nữ?” - Khuôn mặt ngốc gắn đầy khó hiểu.
“Ta vốn chính là nữ!” - Bật cười liếc mắt một cái, coi như đây là giải thích tốt nhất.
Cũng may mà Tề Nghiên có thể chấp nhận loại đáp án không phải đáp án này, chỉ là hơi giật mình “Nga” - một tiếng, tiếp tục hỏi nghi hoặc thứ hai. “Vậy nàng sao lại lại biến thành vợ của ta?” - Mẹ nói tân nương tử