
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134703
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/703 lượt.
o nhà hào phú, cao quý, sớm hay muộn cũng sẽ hậm hực mà chết.
Mà nam nhân có thể rộng lượng để cho thê tử phát huy sở trường, lại khiến cô tâm động... Thật xin lỗi, đến nay chưa xuất hiện! Mộ Dung Tinh cô sớm có ý định cả đời cũng không lấy chồng, cả đời tự do tự tại.
Thấy cô thật lâu không nói, cho rằng cô đang lo lắng việc hôn ước, Mộ Dung phu nhân không khỏi vội an ủi, “Tinh nhi, con yên tâm! Mẹ cho dù bỏ cả mạng già cũng tuyệt không cho cha con làm ra chuyện hồ đồ phá hủy hạnh phúc cả đời của con!”
Nghe vậy Mộ Dung Tinh hoàn hồn, không khỏi bật cười. “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Con cũng không lo lắng a!”
“Nhưng mà…”
“Mẹ, mẹ trước để cho con đem chuyện này hỏi cha cho kĩ rồi nói sau.” - Ngăn mẹ lại mở miệng muốn nói, cô liếc về phía cha đang ở bên cạnh. “Cha, trong thư Tề gia gởi có muốn cha thực hiện định ước năm đó không?”
“Này, này thật không có.” - Lau đi trán đầy mồ hôi nóng, Mộ Dung lão gia chột dạ cười. “Tề đại ca chỉ gởi thư hỏi ta còn nhớ ước định năm đó không. Ta nghĩ, ông ta là muốn xem tâm ý của chúng ta.” Ai... Tề đại ca rõ ràng là người rất để ý người khác, vạn vạn không có khả năng làm khó người ta, nhưng có thể vì để cho đứa con ngốc của ông lấy vợ để truyền lại hương khói Tề gia, nói vậy cũng là hạ mặt già đến xin một hi vọng đi?
Nhưng... nhưng ông cũng không thể hi sinh hạnh phúc con gái a! Xem ra chỉ có thể làm tiểu nhân tồi tệ thất hứa không giữ lời! Ai…
“Như vậy a…” - Sau khi cân nhắc, Mộ Dung Tinh trong lòng đã có dự tính trưng lên ý cười. “Cha, chuyện này không khó giải quyết. Cha trước chậm đã hồi âm trả lời cho thuyết phục, để cho con gái tự mình đến Lạc Dương đi xem đi!”
“Đi Lạc Dương?” - Cả cha mẹ đồng thời sợ hãi kêu lên, khó hiểu cô đi Lạc Dương làm gì?
“Đúng vậy!” - Ý cười không dứt, “Bá” - một tiếng mở quạt vẽ trúc xanh ra phe phẩy, một bộ dáng công tử nhẹ nhàng phóng khoáng. “Lên Lạc Dương thăm hỏi vị hôn phu vô duyên của con.”
*****
Đường phố Lạc Dương nơi phồn hoa nhất, hai bên tửu lâu san sát, người bán hàng rong tập trung bán quầy, mọi người rộn ràng nhốn nháo xuyên qua ở giữa, thật sự rất náo nhiệt.
Đột nhiên trong đám người đông nghịt, một người đàn ông mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, tướng mạo cực kì tuấn mỹ. Nam tử tuổi chừng hai mươi y phục gấm bỗng dưng nghỉ chân ở trước một tửu lâu, thiếu chút nữa làm cho thư đồng mười bốn tuổi theo sát ở phía sau đụng đầu.
“Thiếu gia, người không phải muốn ăn tàu hũ của bà Vương ở cuối phố sao? Sao đột nhiên dừng lại?” - Sờ sờ cái mũi mình thiếu chút nữa bị đụng dẹp, Tiểu Cửu dáng người lanh lợi không khỏi ồn ào oán giận.
“Ta... Ta giống như nhìn thấy Hoài Sinh ở bên trong.” - Tướng mạo tuấn mĩ không chút phong lưu phóng khoáng, tính tình tiêu sái không câu nệ, Tề Nghiên vẻ mặt thật thà đứng ở cửa tửu lâu thò đầu vào nhìn, con ngươi đen bóng lóe ra tia sáng hồn nhiên như trẻ con.
Trương Hoài Sinh? Thò đầu vào nhìn theo, chỉ thấy một bàn trong quán ngồi vài tên ăn mặc thư sinh, trong đó một người quần áo đặc biệt cũ nát, xem ra nghèo vô cùng, không phải Trương Hoài Sinh thì còn là ai? Lại đến tửu lâu tán gẫu dùng cơm chắc là do mấy vị thư sinh khác có gia cảnh tương đối không khó khăn mời, nếu không tên nghèo kia nào có ngân lượng đến quán ăn?
Nhận ra người, Tiểu Cửu âm thầm hếch môi. “Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi! Nếu đi trễ sợ người không ăn được đậu hũ của bà Vương đó.” - Rõ ràng thúc giục nhưng trong giọng nói mơ hồ cất giấu ý không muốn anh ở lâu chút nào.
“Nhưng thật không dễ dàng đúng lúc gặp Hoài Sinh, ta... ta muốn chào hỏi với hắn…” - Gãi đầu, Tề Nghiên cười đến hồn nhiên ngại ngùng. Trước đây khi đến trường học, Hoài Sinh là người duy nhất đối xử tốt với anh, sẽ không cười anh. Tuy rằng chỉ đến vài ngày rồi anh không đến nữa nhưng mãi cho đến hiện tại, bọn họ vẫn là bằng hữu.
Hi! Hoài Sinh là bằng hữu duy nhất của anh! Hôm nay gặp Hoài Sinh thật là cao hứng!
Chào hỏi? Mắt nhìn mấy tên thư sinh đang bàn luận, Tiểu Cửu không tự chủ được liếc mắt xem thường... Vẫn là đừng đi! Thiếu gia đừng đi tự rước lấy nhục thì tốt rồi.
Vì thiếu gia nhà mình ngây thơ mà âm thầm lắc đầu, đang nghĩ tới nên như thế nào gạt anh đi thì đột nhiên, trong mấy tên thư sinh có người phát hiện anh, không khỏi cười hô lên tiếng.
“Hắc! Này không phải là công tử Tề gia nhà giàu nhất Lạc Dương - Tề Nghiên của chúng ta sao? Sao lại đờ ra đứng bên ngoài vậy? Vào cùng nhau dùng cơm a!” - Giống như nhiệt tình vẫy tay nhưng khuôn mặt tươi cười lại ẩn chứa vẻ kì lạ.
“Tề Nghiên, ngươi chỉ biết ăn, thế có biết tàu hũ làm bằng gì không?” - Trong đó một gã thư sinh mắt tam giác có ác ý nở nụ cười.
“A? Tàu hũ... Tàu hũ...” - Tề Nghiên từ trước đến nay chỉ biết món này ăn ngon nhất thời bị hỏi, mắt đẹp mở to, không nghĩ ra được trắng nộn, mềm nhũn, trơn trượt kia được làm từ gì?
“Không biết sao?” - Một tên thư sinh béo khác trong lòng cười thầm, trên mặt thì giả bộ ngạc nhiên. “Ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết tàu