Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 134745

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/745 lượt.

uôn bán nên mọi người tập trung ngoài cửa hàng khó tránh khỏi nói chuyện sôi nổi, trao đổi những tin tức với nhau. Năm ngày gần đây trong thành Lạc Dương ồn ào đủ loại “nghe nói”, cuối cùng cũng tập trung tại đây.
“Uy! Nghe nói cửa hàng tranh chữ này là Tề gia bỏ vốn mở...”
“Nghe nói vị Thanh Nhạn Tử kia quen biết Cữu gia, chính là bào đệ (*) của tân nương tử Tề gia...”
(*) Bào đệ: em trai ruột.
“Nghe nói thời gian này Tề lão gia thường mang theo vị Mộ Dung Cữu gia kia đi tuần tra hiệu buôn của Tề gia, cũng ý bảo thuộc hạ về sau trực tiếp nghe lệnh của Cữu gia, hình như định đem gia sản giao cho vị Cữu gia kia trông coi...”
“Ai... Nghe nói Tề gia sẽ bị họ ngoại chiếm đoạt gia sản...”
Mọi người vẻ mặt phấn khởi tán gẫu đủ loại “nghe nói” mà mình nghe được, nhưng không ai biết được “nghe nói” này rốt cuộc là từ nơi nào truyền ra, ngọn nguồn xuất xứ từ đâu?
Còn Tiểu Cửu phụng mệnh thiếu phu nhân, nơi nơi gieo rắc lời đồn “nghe nói”, lúc này đang cầm một chuỗi pháo dài cười meo meo với một nam trang tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bài trí tao nhã trong cửa hàng rồi nhìn sang Mộ Dung Tinh xin chỉ thị.
“Thiếu phu nhân, giờ lành đã đến, chúng ta có phải nên khai trương hay không?”
“Đúng vậy! Nên khai trương đi chứ? Bên ngoài chen chúc thật là nhiều người a!” - Hồng Đậu nhìn náo nhiệt ngoài cửa sổ, không cầm được cũng cảm thấy hưng phấn.
Vừa lòng nhìn tranh của Tề Nghiên được treo thanh nhã trong cách bài trí thư thái, Mộ Dung Tinh nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bên ngoài đã tụ tập một đám người, thậm chí còn nhìn thấy Trương Hoài Sinh cũng đã ở trong đám người đó, còn vị Lục vương gia kia cũng đang từ phía xa đi tới, cô liền lập tức gọi lão quản gia của Tề gia có kinh nghiệm phong phú bị cô điều đến hỗ trợ.
“Trần quản gia, đợi lát nữa sau khi ta rời đi từ cửa sau thì nơi này sẽ giao cho ngươi xử lí. Nếu có người ra giá mua tranh, không có ngàn lượng tuyệt đối không bán, biết không?” - Cô tự tin cười nói, cho rằng tranh của Tề Nghiên vẽ tuyệt đối trị giá ngàn lượng, nếu có người chê đắt, có thích mua hay không cũng tùy người, dù sao Tề gia cũng không phải dựa vào nghề này để sống.
“Tôi hiểu.” - Trần quản gia có kinh nghiệm chu đáo mỉm cười lên tiếng trả lời, trong lòng hiểu rõ đây đã nắm đúng tâm lí của mọi người “Hàng rẻ thì không tốt, càng đắt càng quý hiếm”, không khỏi âm thầm bội phục vị Cữu gia tuấn tú có đầu óc kinh doanh.
Gật gật đầu, Mộ Dung Tinh lại nhìn sang Tiểu Cửu. “Tiểu Cửu, ta dặn ngươi những gì, ngươi nhớ rồi chứ?”
“Rõ ạ!” - Tiểu Cửu lớn tiếng nói, hiểu cô là đang nhắc nhở hắn, không thể nói Thanh Nhạn Tử chính là Tề Nghiên, Cữu gia chính là bí mật của cô tiết lộ ra ngoài.
“Tốt lắm! Ngươi ở đây giúp đi, sau này mỗi ngày đều đến đây, đi theo Trần quản gia học tập, biết không?” - A... Cô có kế hoạch đào tạo Tiểu Cửu cho thật tốt, sau này trở thành tâm phúc, giúp Tề gia quản lí mọi chuyện a!
“Vâng!” - Biết thiếu phu nhân có lòng đào tạo mình, Tiểu Cửu không khỏi cảm động.
“Hồng Đậu, muội cũng ở lại đây, xem có gì cần giúp thì giúp.”
“Dạ!” - Hồng Đậu vẻ mặt cười hì hì, cũng rất thích náo nhiệt.






Lại vừa lòng gật đầu, Mộ Dung Tinh mới ung dung từ cửa sau rời khỏi đã nghe tiếng pháo từ đằng trước truyền đến... Ha ha, khai trương cửa hàng tranh chữ chỉ với Lục vương gia thôi hẳn là có thể rút được không ít ngân lượng, càng khỏi nói các thương nhân thích học làm sang.
Bất quá, hắc hắc... Có thể từ trên người những người đó lấy được bao nhiêu ngân lượng cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ nhất là… Tề Nghiên còn đang ở nhà chờ cô uống trà ăn điểm tâm a!
Tâm tình vui vẻ trở lại Tề phủ, trở về phòng không thấy bóng dáng của Tề Nghiên nên sau khi đổi lại một thân nữ trang cô lại lập tức đến những nơi trong phủ anh thích lưu lại nhất mà tìm. Không lâu sau, quả nhiên từ xa đã thấy anh ngồi xổm trước một tảng đá thì thào tự nói, mà cách đó không xa một nha hoàn xem như cũng xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.
Đang muốn lên tiếng gọi người thì chợt thấy Tề Nghiên toàn thân đổ mồ hôi đứng lên, vội vàng sải bước nhưng sau khi nhìn thấy nha hoàn kia lại đột nhiên giậm chân, gãi gãi đầu như đang lo lắng gì đó, thấy nha hoàn sắp đi xa mới cuống quít gọi người:
“Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, ngươi đợi chút...” - Chỉ sải vài bước chân đã đuổi kịp người.
“Ân.” - Nhẹ nhàng vỗ mặt của anh, ánh mắt Mộ Dung Tinh dừng trên mặt Tiểu Thanh, cười đến thanh nhã. “Tiểu Thanh, có thể phiền ngươi pha một bình Thiết Quan Âm tới đây không?”
“Vâng... Vâng...” - Thiếu phu nhân nhìn thấy! Cô ấy đã nhìn thấy! Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch. “Nô tì... Nô tì lập tức đi pha...” - Xoay người liền muốn chạy đi.
“Chậm đã!” - Thản nhiên gọi người lại, Mộ Dung Tinh vừa lòng khi thấy bóng lưng kia cứng đờ, cô cười rồi dùng giọng nói mềm mại. “Sau khi đem trà tới, triệu tập tất cả hạ nhân đến đại sảnh chờ ta, biết chưa?”
“Nô... Nô tì đã biết.” - Dứt lời, cước bộ không ổn định, lảo đảo bướ


XtGem Forum catalog