
Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341880
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1880 lượt.
cần lên triều, nên đến thư phòng đọc sách, để bọn họ ở lại hầu hạ bên cạnh.
My Nương duyên dáng, Huyên Nhi tao nhã, người mài mực, người trải giấy, quần áo hai người lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng, thật là mỗi người sở hữu một vẻ đẹp riêng.
Đợi đến lúc Diệp Chiêu đi luyện võ, Thu Hoa và Thu Thủy mới thoải mái chạy tới trò chuyện với My Nương và Huyên Nhi. Thu Hoa và Thu Thủy còn tự hào khoe với hai người đẹp năm đó tướng quân nhà mình ở Mạc Bắc đã anh dũng như thế nào khi một mình xông vào giữa quân địch có hàng vạn tên lấy đi thủ cấp viên tướng của chúng.
Hai người đẹp tuy không thể hình dung được hết tình hình lúc đó nhưng trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Sau đó lại ngắm phong thái của tướng quân, nghĩ đến việc sự bạc tình của Quận Vương, hận tạo hoá thật khéo trêu ngươi khiến cho hai người đẹp tan nát cả cõi lòng.
Hoạch định kế sách
Nam Bình Quận Vương ra khỏi nhà đã bảy ngày không về, cũng không đi ngang qua cửa nhà.
An Thái Phi lao đến phòng của Diệp Chiêu, nước mắt nước mũi ròng ròng kéo Diệp Chiêu lại trách móc: “Đều là tại cô không tốt, hại con ta không dám về nhà”.
Diệp Chiêu đang lau chùi binh khí, chau mày mói: “Hôn nhân là do Thánh thượng ban mà”.
“Ta mặc kệ! Mặc kệ!”. An Thái Phi nước mắt tuôn ra như suối, khóc tưởng như có thể đẩy đổ tường thành đến nơi, không ai chịu nổi nhưng bà ta mặc kệ không thèm quan tâm, cứ túm lấy Diệp Chiêu mà lắc: “Cô là người đàn bà không có lương tâm, bắt ép con trai tôi lang thang bên ngoài. Trời bên ngoài tuyết rơi nhiều thế này, bị chịu đói chịu rét, không biết là còn phải chịu nỗi khổ nào nữa không, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào mới được đây? Mau tìm con trai ta về ngay đi”.
Sau khi bọn họ được coi là người một nhà, cách đối xử thay đổi rất nhanh, tin tức của Hạ Ngọc Cẩn lập tức được bán cho Diệp Chiêu.
Thu Hoa vội nói: “Tướng quân có cần sai người đi giúp đỡ không ạ? Chúng ta sai mật vệ đi, chắc chắn bắt được anh ta”.
“Không cần, ta biết anh ta ở đâu rồi”. Diệp Chiêu tự khoác lên người chiếc áo choàng viền lông cáo đen, bước ra đến cửa, chợt nhớ ra một việc: “Hồ Ly đi đâu rồi? Sao gần đây không thấy mặt?”.
Thu Hoa vội vàng nói: “Gần đây quân sư xin nghỉ phép, chắc là đi đâu đó nghỉ ngơi ạ”.
Thu Thủy ngẩng đầu lên nhìn tướng quân chờ đợi rồi cẩn thận bổ sung thêm: “Huynh ấy gần đây tâm trạng không tốt, cần giải toả ạ”.
Diệp Chiêu cau mày ra lệnh: “Bảo anh ta nghỉ ngơi đủ rồi, thì về đây báo cáo”.
Thu Thủy không yên tâm định mở miệng, hình như còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Chiêu đã đi ra ngoài sân rồi.
Hạ Ngọc Cẩn trốn ở đâu?
Ở phố Tây của Thượng Kinh, có một cái ngõ hẹp. Sâu tít bên trong ngõ có một cái quán nhỏ bẩn thỉu, tấm biển đầy dầu mỡ treo ngoài cửa quán không biết đã bao nhiêu năm rồi. Một con chó già lười biếng nằm bẹp trên bậc đá phủ đầy rêu. Bếp lửa bên trong quán đang toả ra một thứ không khí thật ấm áp. Trên cái bếp nhỏ đó đang hầm một nồi thịt dê, mùi thơm ngào ngạt khiến cho bụng ai đang sôi réo đều phải mê mẩn. Thời khắc này, thời gian dường như đang dừng lại.
Chủ tiệm là lão Cao. Cái tên già đúng ý như người, trên mặt lão toàn nếp nhăn. Lão mặc một chiếc áo khoác bằng da cừu rách nát, ngồi khoanh chân trên một chiếc đệm tròn. Trong ánh sáng mù mờ, ngồi đối diện với lão là một công tử mặc một chiếc áo lông chồn sang trọng, trong tay ôm một cái lò sưởi nhỏ có vẽ hoa sen, mái tóc được buộc bằng một sợi dây ngọc trai màu tím phía sau. Làn da trắng muốt như ngọc, khuôn mặt đẹp như tạc, đôi mắt hình hạnh nhân đen như màn đêm loé lên những tia sáng của vì sao lấp lánh nhất, khoé miệng nở một nụ cười vô thưởng vô phạt.
Một người tuyệt đối không thích hợp lại ở một nơi tuyệt đối không thích hợp nốt, cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng nhìn thần thái tự nhiên của anh ta thì lại thấy cũng không có gì kỳ lạ lắm.
Lão Cao thở dài, rót đầy chén trà cho cậu ta: “Tiểu vương gia… Không, bây giờ phải là Nam Bình Quận Vương mới đúng. Cuộc hôn nhân đại hỷ này là của cậu, cậu cứ trốn ở đây không chịu về nhà thì cũng không phải là cách hay, cũng không thể trốn cả đời được?”.
“Ngươi nói nhiều quá!”. Hạ Ngọc Cẩn dừng dũa lườm ông ta một cái: “Sợ ta ăn hết thức ăn của nhà ngươi hả? Ta thích ăn thịt dê của nhà ngươi là coi trọng ngươi đấy! Đừng quên là ngươi còn nợ ta bảy trăm tám mươi bảy lượng đấy, mấy hôm nay ta chỉ ăn hết năm lượng bạc thịt dê thôi, ngươi lại uống của ta hai mươi lượng rượu ngon!”.
Lão Cao ngoài miệng thì khách khí, nhưng thần thái lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, cười ha hả nói: “Không dám sợ, không dám sợ! Quận Vương tới chơi như rồng đến nhà tôm, cho dù có ăn tới một trăm tám mươi ngày cũng phải chào đón nồng hậu”.
“Ngươi chỉ muốn chào đón rượu của ta mà thôi”. Hạ Ngọc Cẩn bĩu môi, uống thêm vài ngụm rượu, nghe bên ngoài tiếng tuyết rơi đã ngừng, ngứa tay không có việc gì làm, hỏi: “Lão Cao, chơi tiếp vài ván đi?”.
Lão Cao buông đũa bát xuống, cười nói: “Được thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Ha ha