
Tác giả: Quất Hoa Tán Lý
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341876
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1876 lượt.
ị bọn Man Kim xâm chiếm, bọn chúng giết người phóng hoả, không có việc gì là không dám làm. Thu Lão Hổ do không chịu chung đường với bọn lưu manh vô lại đó, vì thế lão bị bọn Man Kim sai lính giam giữ. Về sau được Diệp Chiêu cứu thoát, để cảm ơn công đức ấy, lão tự xin gia nhập vào dưới trướng của Diệp Chiêu và đảm nhận làm tướng lĩnh. Thu Hoa và Thu Thủy từ nhỏ đã giỏi võ nghệ, vô cùng ngưỡng mộ võ thuật của Diệp Chiêu, tự nguyện làm lính thân cận theo hầu hạ tướng quân và nằm trong số không nhiều người năm đó biết thân phận nữ nhi của Diệp Chiêu.
Hôm nay thấy vị tướng quân mà mình sùng bái nhất phải chịu nhục trong đêm tân hôn, hai chị em cảm thấy như chính bản thân mình bị sỉ nhục. Bản tính thổ phỉ lại trỗi dậy, hai chị em rút gươm ra quay đầu bước đi.
Diệp Chiêu vội vàng hỏi lại: “Đi đâu đấy?”
Thu Hoa tức giận đùng đùng đáp: “Thần đi trói cái tên không biết tốt xấu đấy về đây! Lấy roi ngựa vụt cho một trận, rồi lấy dao kề vào cổ hắn, trước tiên bắt hắn quỳ xuống dập đầu vài cái, sau đó ném lên giường của tướng quân! Xem hắn muốn mạng hay muốn lên giường! Đồ khốn kiếp! Hắn không biết người dám làm nhục tướng quân của ta sẽ bị như nào sao?”.
“Hỗn xược! Dưới chân thiên tử, phải biết kiềm chế, mau mau thu lại bản tính lỗ mãng của tỷ đi, đừng nói năng lung tung làm gây thêm rắc rối cho tướng quân!”. Thu Thủy vội vàng ngăn cản sự bốc đồng của chị, sau đó cười nhạt nói: “Em có bột mê hương ở đây, đợi lát nữa cho vào trà của Quận Vương, sau đó đưa hắn về đây, bảo đảm mọi việc thành công”.
Thu Hoa gật đầu nói: “Muội nghĩ thật chu đáo, nếu hắn không uống, ta sẽ hất cả vào người hắn ta”.
“Đủ rồi!”. Diệp Chiêu nghe nhức cả đầu không chịu được bèn quát to. Làm sao có thể để cho hai đứa thổ phỉ này trói phu quân của mình trong chính nhà mình chứ. Diệp Chiêu đến cạnh bàn tự rót hai tách trà uống, suy nghĩ một lúc rồi dặn dò: “Lấy chăn đem đến thư phòng cho anh ta, những việc khác thì để kệ anh ta thích làm gì thì làm”.
“Tướng quân…” Giọng Thu Hoa và Thu Thủy vẫn còn ấm ức.
“Cứ như thế trước đã”. Diệp Chiêu lắc lắc tay áo, rút trong đó ra một chiếc dao găm được làm rất tinh xảo, rồi lại móc tiếp từ dây lưng ra mấy đồng bạc, thở dài một tiếng, cất tất cả dưới gối. Trước khi đi ngủ, Diệp Chiêu bỏ tấm màn đỏ xuống rồi nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Cây nến long phượng tượng trưng cho sự cát tường đột nhiên tắt phụt.
Đám cưới cuối cùng cũng đã kết thúc.
Âm mưu của mấy người thiếp
Ngày hôm sau, An Thái Phi mượn cớ cơ thể không khoẻ, đầu nhức, chân đau, trong lòng khó chịu, nên để Diệp Chiêu dâng một tách trà xong thưởng cho một đôi vòng ngọc bích, nhắn lại mấy câu hỏi thăm con dâu cả là An Vương Phi rồi vội vã đi luôn.
An Vương Phi chỉ là con gái lớn của quan tứ phẩm, xuất thân không mấy nổi bật, hơn nữa An Vương gia cơ thể lại tàn tật, vì thế sinh ra suy nghĩ tính toán. Trong lòng biết rõ nếu thân thiết với Diệp Chiêu sẽ đắc tội với mẹ chồng, nhưng nếu xa cách với Diệp Chiêu thì lại đắc tội với Trấn Quốc Công và đại tướng quân, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Vì thế cô ta chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng cũng chân thành ngầm nhắc nhở là ở trong phủ có không ít người cần phải tới làm thân, sau đó cáo từ trước để đến bên hầu hạ An Thái Phi.
Còn về Hạ Ngọc Cẩn?
Cậu ta từ sớm đã ra ngoài, cả ngày chưa thấy mặt lần nào.
Diệp Chiêu cuối cùng cũng cảm thấy thất vọng tràn trề.
Thất vọng thì thất vọng nhưng ban thưởng thì vẫn phải hậu hĩnh. Diệp Chiêu tòng quân bao nhiêu năm như thế, chiến lợi phẩm thu được không biết bao nhiêu mà kể. Theo quy tắc mặc định trong quân đội thì những thứ tốt nhất sẽ dâng lên Hoàng thượng, còn những chiến lợi phẩm loại một loại hai có thể giữ lại thì cũng không ít. Trong đó có không ít đồ trang sức ngọc ngà châu báu của hoàng tộc Man Kim. Diệp Chiêu chỉ thích võ thuật, không thích trang điểm, cho dù đồ trang sức có đẹp đến mức nào đi nữa cũng đều không vừa mắt, thường là đem đi tặng người khác mà không hề tiếc nuối.
Dương Thị mồm miệng nhanh nhẹn, cử chỉ đoan trang, tuy không được coi là mỹ nhân, nhưng lại rất có khí chất và được lòng Diệp Chiêu nhất nên được tặng một chiếc trâm bằng vàng mà vương phi của Man Kim đã từng dùng, bên trên khắc một đôi hỉ thước đang ngậm hai chuỗi ngọc quấn quanh một viên ngọc bích to như mắt rồng, ở giữa có ánh sao lấp lánh phát ra những tia sáng long lanh dưới ánh nắng mặt trời. My Nương được tặng một cặp vòng vàng to nặng, bên trên mỗi chiếc đều đính năm viên ngọc trai. Huyên Nhi thì được một đôi khuyên tai đơn giản bằng vàng đính kim cương.
Các phu nhân bình thường ở Thượng Kinh cũng chưa chắc đã có được những đồ trang sức quý hiếm đến thế.
Ba người phụ nữ đều ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời.
My Nương đầu óc trống rỗng, không biết Diệp Chiêu có dụng ý gì, nhận đồ trang sức mà hai tay run lẩy bẩy.
Huyên Nhi đang đoán xem liệu có phải tướng quân trước tiên giả vờ tử tế để bịt miệng mọi người rồi sau đó sẽ tiêu diệt hết bọn họ h