Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341888

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1888 lượt.

“Đúng vậy”.
Nói như vậy tức là cô ta hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì hết.
Kiểu con dâu này hoàn toàn không để ý đến chồng, lòng tự trọng của cậu ta có gì đó không thoải mái.
Trong lòng Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy kỳ lạ.
Cậu ta vội vàng xua đi cái cảm giác không tự nhiên đó. Liếc nhìn thấy các khớp xương của Diệp Chiêu căng ra có vẻ như đang chuẩn bị một cú đấm đáng sợ, trong bụng biết rõ có lắp thêm cánh mình cũng khó mà thoát được, chỉ còn cách chấp nhận chán nản hỏi: “Kiệu đâu?”.
“Cần cái thứ đó làm gì chứ?”. Diệp Chiêu ngớ người ra một lúc.
Hạ Ngọc Cẩn tức đến nỗi suýt nữa thì hộc máu: “Tuyết rơi nhiều như thế này! Đường thì trơn như thế! Nhà thì ở xa như thế! Cô bắt tôi đi bộ về?!”.
“Chỉ có năm con phố thôi”. Diệp Chiêu hoàn toàn không ngờ một người đàn ông đến mấy bước đi bộ cũng không thèm đi, không ngừng nhìn lên nhìn xuống biết bao lần.
“Cho dù cô lợi hại đến biến thái, cũng đừng coi người khác cũng biến thái như cô!”. Hạ Ngọc Cẩn cảm nhận thấy rõ cái nhìn coi thường của đối phương, lại tức giận kêu lên: “Ta đây không muốn đi bộ, không được sao? Đi tìm kiệu đi!”.
“Tôi sẽ không để anh thoát khỏi tầm mắt tôi đâu”. Diệp Chiêu nói kiên quyết.
Một lúc sau, một con tuấn mã trắng hơn tuyết chạy tới, bước chạy của nó tuyệt đẹp.
“Lên đi”. Diệp Chiêu kéo dây cương, chỉnh lại yên ngựa.
“Đợi đã! Cô định để tôi cưỡi ngựa, còn cô đi bộ ở dưới?”.
“Ờ, dù sao thì tôi cũng lợi hại đến biến thái mà”.
Hai con người, một con ngựa.
Tướng quân cưỡi ngựa, Quận Vương đi bộ theo sau, thật khó coi.
Đàn ông cưỡi ngựa, cô dâu đi bộ theo sau, như vậy thì còn mặt mũi nào nữa.
Hai người cùng cưỡi, càng là việc kinh thiên động địa.
Hạ Ngọc Cẩn một lần nữa lại rơi vào sự mâu thuẫn sâu sắc.
Cậu ta cứ đứng đực ra đấy, đánh chết cũng không chịu đi.






Sư tử Hà Đông
Đạp Tuyết là một con ngựa quý có thể chạy được nghìn dặm. Nó theo Diệp Chiêu ra trận từ nhỏ, lại cùng cô trải qua biết bao sóng to gió lớn, gian nan hoạn nạn nên tình cảm cực kỳ sâu đâm. Giờ đây, nó đang hướng đầu về phía Hạ Ngọc Cẩn và thở phì phì một cách ngạo mạn, gõ gõ móng, rồi sau đó lại ngoan ngoãn cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Diệp Chiêu với bộ dạng của một kẻ tôi tớ có tình cảm sâu đậm với người chủ.
Diệp Chiêu vuốt ve cái bờm mượt mà của Đạp Tuyết rồi đút vào mồm nó một viên kẹo, sau đó cả hai đứng tại chỗ chăm chú quan sát Hạ Ngọc Cẩn với ánh mắt giễu cợt. Anh chàng đang thay đổi sắc mặt, lúc nghiến răng nghiến lợi, lúc đau khổ sầu não, lúc thấy hằn học, lúc ai oán không dứt, đôi lúc trông lại thấy thất vọng chán nản đến tột cùng… Hàng mi dài phủ bóng trên khuôn mặt anh tú của Hạ Ngọc Cẩn, che khuất hai con ngươi đang chuyển động, chốc chốc lại liếc sang nhìn trộm Diệp Chiêu, dường như đang mưu tính chuyện gì đó, khiến Diệp Chiêu cảm thấy rất khoái trá. Hạ Ngọc Cẩn chẳng khác nào con chồn ở núi Nhược An Tháp của sa mạc phương Bắc bị cô dồn vào đường cùng tìm đủ mọi cách để thoát khỏi vòng vây, đồng thời lại cũng giống như con ngựa hoang kiêu hãnh trên thảo nguyên Hô Nhĩ Khiết.
Nhưng cho dù là thú hoang săn bắn được hay là đã bị thuần dưỡng thì đều có thể mang đến khoái cảm cho Diệp Chiêu, khiến cô không thể cưỡng lại được.
Tiếc thay, trước mắt Diệp Chiêu không phải là chồn, cũng chẳng phải là ngựa mà chính là chồng của cô, cho nên cô không thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì được.
Cô đừng vạch trần chân tướng ra để làm cho đối phương mất mặt thì tốt hơn.
Hạ Ngọc Cẩn thấy Diệp Chiêu lắc đầu, sau đó đi tới bất ngờ đưa hai tay ra nắm chặt lấy vai mình. Hạ Ngọc Cẩn lập tức bị nhấc bổng lên không trung, cảm giác nhẹ bỗng, trời đất như quay cuồng, khi mở mắt ra đã thấy mình ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Con ngựa còn ném cho Hạ Ngọc Cẩn một cái nhìn tỏ rõ sự khinh bỉ. Hạ Ngọc Cẩn chưa kịp mở miệng phản đối thì Diệp Chiêu đã vỗ vào mông ngựa, con Đạp Tuyết lập tức tung bốn vó trên không, lao đi như tên bắn, chân đạp lên lớp tuyết trắng xoá, phi vào con ngõ nhỏ quen thuộc hướng về phủ Trấn Quốc Công.
“Sai rồi!”, Diệp Chiêu quát.
Đạp Tuyết liền chuyển hướng rẽ một cách thản nhiên, chạy về hướng An Vương phủ.
Trời đầy tuyết, trên đường rất ít người qua lại. Hạ Ngọc Cẩn ôm lấy cổ ngựa, cảm thấy gió lạnh như dao cắt, thổi vào cổ áo, quẹt qua gò má rét run, cảm giác khó chịu không tả được. Anh ta ngẩng đầu lên, thấy trên không có một bóng đen vừa vụt qua, nhìn kỹ lại thì hoá ra là Diệp Chiêu đang khai triển khinh công đi trên mái nhà. Hai chân Diệp Chiêu như bước trên mây, cả thân hình bay vút lên, chiếc áo choàng đen cô mặc mở rộng trong gió, giống như một con hạc tiên nho nhã đang bay lượn trên không trung, theo sát từng bước chạy của con ngựa.
Con ngựa đột nhiên dừng bước, hai chân hạc tiên cũng chạm đất.
Hạ Ngọc Cẩn sững người nhìn cánh cổng lớn màu đỏ sẫm của nhà mình hồi lâu rồi mới hoàn hồn như người vừa chợt tỉnh giấc mộng. Diệp Chiêu giơ tay định đỡ nhưng Hạ Ngọc Cẩn đã giận dữ hất ra và tự mình lăn từ trên lưng ngựa xuốn


Disneyland 1972 Love the old s