
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 134715
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/715 lượt.
xuống gò má.
“Anh rất xin lỗi.” – Hắn nói.
“Em cũng vậy.” – Cô nói.
Ngày thứ mười.
Tỉnh dậy từ mờ sớm, Khả Khanh đột nhiên nhớ ra mình đã ở đây được mười ngày.
Vì sợ Cừu Thiên Phóng bị sốt lại, để tiện chăm sóc cho hắn, cô luôn ở sát bên cạnh hắn.
Tuy rằng bệnh cảm của hắn đã đỡ hơn rất nhiều, không còn ho nhiều đến mức nổ phổi như mấy ngày trước, nhưng giọng nói thì vẫn còn khản đặc…
Khả Khanh biết mình nên trở về phòng riêng, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Mà Cừu Thiên Phóng cũng rất thức thời, không hề đả động gì tới vấn đề đó, còn thừa cơ hội động tay động chân với cô.
Chỉ có điều, mỗi ngày tỉnh dậy cô lại phát hiện mình đang nằm gọn trong lồng ngực của hắn, rồi hắn vòng tay ôm lấy cô như thể đó là thói quen hàng ngày.
Hắn đã thành thói quen.
Cô cũng vậy.
Nắng sớm khẽ chiếu qua khe hở trên rèm cửa, Khả Khanh ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Cừu Thiên Phóng, trong lòng bỗng dấy lên một thứ khát vọng đau đớn thít chặt lấy lồng ngực.
Cô muốn được ở bên cạnh hắn, càng muốn tin tưởng những lời hắn nói về Linh, tin rằng Linh đã tha thứ cho cô, rằng cô đã có thể an tâm ở bên cạnh hắn. Thật mong thật mong, nhưng đồng thời cô lại có cảm giác sợ hãi khi tin tưởng hắn, sợ rằng kết quả sẽ trở thành công cốc.
Nhưng cô cũng biết rằng mình sắp không kiên trì được nữa rồi.
Cừu Thiên Phóng rất am hiểu chiến tranh và các chiến thuật tấn công, mới chỉ mười ngày mà bức tường thành được cô dựng lên để bảo vệ trái tim mình đã sụp đổ hoàn toàn, nếu còn tiếp tục nữa thì người thua cuộc chắc chắn sẽ là cô.
Mà đau khổ nhất là chính cô lại khát khao mình thua trận.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Khả Khanh hoàn hồn, không biết hắn tỉnh dậy từ lúc nào, đang mắt nhắm mắt mở nhìn cô với vẻ băn khoăn.
“Anh hãy… để em đi…” – Cô nói ra suy nghĩ của mình.
Cừu Thiên Phóng thở dài, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, nhẹ chất vấn: “Cho em đi rồi sau đó thì thế nào? Em sẽ đi đâu? Một thân một mình đi khắp nơi sống cho qua ngày, làm một người cô đơn đối mặt với thế giới này, cho đến khi anh chết đi đầu thai chuyển thế rồi em gặp lại anh, đến lúc đó em sẽ làm gì đây? Giả bộ không biết anh? Hay lại chạy trốn một lần nữa?”
“Chưa chắc em đã gặp lại anh.”
Khả Khanh ngồi dậy định xuống giường nhưng loay hoay mãi không tìm thấy dép, bởi vì trong đầu cô lúc này chỉ toàn là những câu hỏi dồn dập của hắn, cô bỗng cảm thấy tức giận, sau đó dứt khoát đi chân trần ra ngoài, nhưng nghe thấy hắn nói.
“Sẽ gặp thôi, em là người hiểu hơn ai hết, mặc kệ em đi nơi đâu thì chúng ta vẫn sẽ phải gặp lại nhau. Em biết rõ bỏ đi lúc này chỉ là trốn tránh mà thôi!”
Cô dừng chân, không cam lòng quay người lại, tức giận trừng mắt với hắn: “Hay là em cứ nghe theo lời đề nghị lúc trước của anh. Mỗi khi hai chúng ta gặp lại em cứ bổ một đao làm thịt anh đi, rồi sau đó tiếp tục sống tốt những ngày còn lại trong yên bình!”
“Em không làm được đâu.” – Cừu Thiên Phóng thở dài, ngồi dậy tựa đầu vào thành giường, hắn nhìn cô rồi nói – “Bởi vì em yêu anh.”
Câu nói đầy tự tin của hắn khiến cô thẹn quá hóa giận, tay nắm lại thành quyền. – “Đúng, em yêu anh! Nhưng cũng bởi vì yêu anh nên em không thể ở bên cạnh anh! Anh nói không hiểu vì sao em lại phản bội, tại sao lại muốn giết anh? Để em nói cho anh biết, bởi vì lần nào anh cũng khiến quá nhiều người phải chết, mỗi một lần em lại nghĩ rằng anh đã thay đổi, cứ mãi tham luyến mà chần chừ không ra tay, cuối cùng vẫn là đổi lấy quá nhiều mạng người. Do dự một ngày sẽ có vài người chết, một tháng, có thể hơn vạn người! Đó chẳng phải là do em đã hại họ sao? Chính là em!”
Khả Khanh vỗ ngực, khóc nấc: “Là do lỗi của em, anh có hiểu hay không? Chỉ vì em muốn được ở bên cạnh anh thêm chút nữa, một tháng hay một ngày cũng được, hoặc chỉ cần một giờ, thậm chí là từng giây từng phút đều quý giá, vì vậy em càng không dám cầu mong xa vời, nhưng cuối cùng vẫn phải ép mình mau ra tay với anh —— “
Tiếng thét của Khả Khanh cứ mãi quẩn quanh ở trong phòng, cô che miệng, giây tiếp theo xoay người định chạy khỏi phòng.
Cừu Thiên Phóng nhanh như chớp đã ào xuống giường, đưa tay tóm lấy hông của Khả Khanh, tiến tới ôm cô từ phía sau.
“Vì vậy em mới không phát hiện ra anh đã thay đổi, chưa nhận ra tình cảm của anh, không biết rằng chỉ cần em nói ra, anh sẽ đồng ý tất cả mọi chuyện.” – Hắn run rẩy ôm chặt lấy cô, thì thầm ở bên tai. – “Bất cứ chuyện gì, bao gồm cả anh.”
“Phóng… buông em ra…” – Cả người Khả Khanh run rẩy, cô dùng cả hai tay để đẩy tay hắn ra nhưng không thể.
“Không..” – Cừu Thiên Phóng siết chặt lấy cô, không để cô vùng thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
“Buông em ra.” – Cô nắm chặt bàn tay hắn, cố kéo ra.
“Anh không buông!” – Hắn thét lên, trên trán đã nổi đầy gân xanh.
“Buông ra!” – Khả Khanh hét lớn.
Cừu Thiên Phóng bỗng nới lỏng tay và dứt đứt chuỗi vòng ngọc đang đeo trên cổ Khả Khanh, hắn nén giọng hét lên: “Giết anh đi! Em cứ giết anh đi, đến lúc đó em muốn đi đâu tùy thích!”
Những hạt châu ngọc có khắc trú thuật vương vãi đầy đất, chúng