
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134493
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/493 lượt.
thấy tất cả.
“Xán!”
Như gặp được cứu tinh, Sâm Minh Mỹ khóc rống lên, chạy vội về phía Việt Xán, ngã nhào vào lòng anh, khóc đến mức toàn thân run lên: “Người đàn bà đó, cô ta vừa mới thừa nhận tất cả rồi. Cô ta cố ý nhằm vào em, cố ý nhúng tay vào nữ trang cao cấp, cố ý cướp mất Phan Đình Đình, cố ý đùa bỡn tình cảm của Tuyên! Anh nghe thấy đúng không, Xán, anh đã nghe thấy hết đúng không?”
“Ừ, anh nghe thấy rồi.”
Việt Xán đứng dưới ánh trăng, đáy mắt mang sự lạnh lùng sâu thẳm, anh vỗ về Sâm Minh Mỹ hai cái cho có lệ, giao cô gái đang khóc thút thít ấy cho Tạ Phong mang đi, vẻ mặt trầm lặng như mặt nước, anh nói với Diệp Anh: “Cô Diệp, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Lời tác giả:
Thông báo cho phần sau: Bất luận lửa giận báo thù trong lòng Diệp Anh bùng cháy đến mức nào thì chiến thắng Sâm Minh Mỹ tại lễ trao giải Laurence là dựa vào thực lực. Đã nhận lời cầu hôn của Việt Tuyên, Diệp Anh sẽ thuận lợi kết hôn cùng anh chứ? Chuyện này chắc chắn sẽ gặp phải sự cản trở của không ít người. Ông Tạ, Tạ Hoa Lăng, đương nhiên, không thể thiếu chàng thanh niên đã từng yêu cô sâu đậm…
Tiếng nhạc từ trong phòng tiệc du dương vọng đến.
Đây là một gian phòng khách cá nhân nhỏ, ghế ngồi kiểu cung đình màu xanh cobalt, bàn trà tinh xảo màu trắng sữa, đèn thủy tinh xa hoa rủ xuống, rèm cửa sổ xanh lam dày được kéo kín, thảm trải sàn lông dê màu xanh lam mềm mại.
Cánh cửa trắng sữa bị một tiếng “Pâng” mở ra.
Sau đó lại một tiếng “Pâng” nữa…
Một sức mạnh đầy phẫn nộ liên tiếp tác động lên cánh cửa!
“Lấy cậu ấy?”
Lặp lại ba chữ này với vẻ mặt vô cảm, Việt Xán nhìn chiếc nhẫn đen phảng phất như đôi mắt của cô, khóe môi lạnh lùng cong lên một đường hung ác:
“Nếu Việt Tuyên biết trong lòng cô yêu người đàn ông khác, cô chưa từng yêu cậu ấy, trong lòng cô vẫn luôn nhớ, cô vẫn còn yêu sâu đậm và khó lòng quên được một người đàn ông khác. Cô cho rằng cậu ấy sẽ vẫn bằng lòng lấy cô sao?”
“Ồ?”
Mở to hai mắt vô cùng kinh ngạc, Diệp Anh tỏ vẻ thuần khiết vô tội nhìn Việt Xán, kinh ngạc hỏi: “Có người đàn ông như vậy sao? Trong lòng tôi sao? Sao tôi lại không biết? Ai vậy?”
Việt Xán không tức giận, mỉm cười.
Ngồi bên cạnh cô trên sô pha, anh ngồi sát lại, nghiêng nửa người về phía trước, trong nháy mắt vẻ nam tính của anh bao trùm lấy cô, cô vô thức lùi dựa về phía sau. Anh lại như dã thú càng tiến gần tới cô, giữ cô chặt lại giữa sô pha và cơ thể anh. Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng, như cười như không, nói:
“Như vậy, để tôi nhắc nhở cô một chút. Từ khi gặp nhau ở Tạ gia, cô hết lần này lần khác tính toán dụ dỗ ai đó, khi thì rõ ràng, khi lại ám chỉ rằng cô vẫn còn yêu anh ta, cho dù anh ta đã từng làm những chuyện không đúng với cô, cô cũng vẫn không có cách nào quên được anh ta. Mà chỉ mấy ngày trước, trong căn nhà kính đầy hoa tường vì, cô đã nói với anh ta…”
…..
“Anh có biết tôi hận gì ở anh nhất không?”
Trước cửa căn nhà kính, giọng nói của cô lạnh lùng:
“Có thể anh đúng, có lẽ tận sâu trong lòng tôi chỉ có sự thù hận với anh; có lẽ tâm tình phức tạp của anh, ngay cả tôi cũng không thể hiểu rõ tường tận. Tuy nhiên, điều tôi hận nhất chính là anh chưa từng dám thử một lần.”
“Việt Xán, từ đầu đến cuối, người có lỗi với tôi chính là anh. Nếu trong chuyện tình cảm, ngay cả dũng khí thử nghiệm và đấu tranh cũng không có, thì tất cả những thứ anh có rồi cũng sẽ hoàn toàn chết đi.”
…..
Nhắm chặt mắt, tất cả ngôn ngữ bị chặn đứng ở cổ họng, lồng ngực ấp ủ cảm giác vừa chua chát vừa đau khổ, như thể muốn cuốn trôi, xói lở từng lớp máu lạnh dồn chứa bao tháng ngày. Đúng vậy, anh không dám thử, anh không có dũng khí thử nghiệm và đấu tranh.
Cô chỉ đang lừa dối anh.
Cô không thể vẫn còn yêu anh.
Lúc anh lỡ hẹn, hại cô ra tay giết người, hại mẹ cô chết. Sau khi anh hại cô phải vào tù, cô không thể vẫn còn yêu anh! Ánh mắt cô chỉ có sự ngọt ngào giả dối, đó là mật ngọt chứa độc. Có lẽ anh cũng không sợ chết vì độc dược của cô, chỉ là sợ thứ độc dược đen kịt, cay đắng kia sẽ ăn mòn sự ngọt ngào đáng quý nhất trong ký ức.
Khi hạt mưa từ trên chiếc ô đen rơi xuống, làn da nhợt nhạt, cô lạnh lùng bước vào quán bánh…
Cây tường vi đỏ trong cơn mưa…
Ngồi trên con dốc đối diện, mỗi buổi tối đợi cô bước ra khỏi cổng trường…
Nụ hôn cuồng nhiệt trong ngõ sâu, quằn quại, triền miên. Từng chùm pháo hoa nở bung mỹ lệ trong bầu trời đêm…
“Tôi đã nói gì với anh ta vậy?”
Ánh mắt hồn nhiên vô tội như con thỏ trắng nhỏ, Diệp Anh nhìn Việt Xán, như thể hoàn toàn không nhìn thấy sự thâm trầm đau khổ trong ánh mắt và câu nói dừng đột ngột của anh. Khóe môi khẽ nhếch lên, cô hờ hững, mỉm cười ngọt ngào nói:
“Tiếp tục nói đi, câu chuyện này thật sự hay ho đấy.”
Nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, Việt Xán khàn khàn nói:
“Câu chuyện?… Được, tiểu Tường Vi của tôi, cô cảm thấy đây là một câu chuyện thực sự hay chỉ là một câu chuyện bịa đặt?”
“Hỏi tôi sao?” Cô mỉm cười: “Chắc l