Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015

Lượt xem: 134492

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/492 lượt.

à giả rồi. Anh chỉ nói để khiến tôi cười thôi, đúng không?”
“Giả…”
Việt Xán hờ hững lẩm bẩm, sắc mặt dần tái nhợt.
“Vừa nghe đã biết là giả rồi.” Cô phì cười, mắt lóng lánh trong vắt, “Đã từng bị người đó lừa, bị người đó hại, vẫn không thể nào quên tình, trong lòng vẫn còn yêu người đó. Ha ha, trừ phi là người ngốc, ai có thể bị lừa chứ?”
“…”
Đáy mắt lạnh lùng, tĩnh mịch, Việt Xán hờ hững nói:
“Rất hay. Cuối cùng cô cũng thừa nhận những câu đó đều là giả, dùng để lừa người…”






“Chẳng phải anh sớm đã xác định như vậy rồi sao?”
Cười nhạt, Diệp Anh cố gắng thoát khỏi sự giam giữ ép sát của anh. Lúc cô gần như thành công, bàn tay anh lạnh lùng giữ cô lại, “Bịch” – anh tóm lấy cô, rồi mạnh mẽ ném cô lại ghế sô pha xanh cobalt!
“A…”
Cô đau đến mức phải rên rỉ, sắc mặt trắng bệch. Hai vai bị giữ chặt, xương bả vai bị anh dùng hai tay kìm lại, đau đến mức muốn vỡ vụn. Trong cơn hoảng hốt bất ngờ, cô thấy ánh mắt anh nhìn xuống, khuôn mặt đó còn nhợt nhạt hơn mặt cô gấp nhiều lần.
Ngực phập phồng dữ dội, anh căm phẫn, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt khó che giấu sự đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
Vì sao anh không dám thử…
Nếu không thận trọng nhìn nó, ánh sáng tựa như ảo ảnh kia có lẽ sẽ vĩnh viễn ở đó, mà khi chìa tay ra với, thì sau khi tỉnh mộng, sẽ chỉ còn lại bóng tối bao trùm như vực sâu thẳm.
“Cô Diệp.”
Bên ngoài cánh cửa trắng sữa, đột ngột có tiếng gõ cửa và giọng nói nho nhã của Tạ Phố:
“Cô Diệp, cô có trong đó không?”
Như từ trong mộng tỉnh lại, Diệp Anh ngồi trên sô pha bỗng giật mình, trong lúc cô còn do dự có nên kêu cứu không thì Việt Xán đã hung hăng cúi đầu, ấn cô lại xuống sô pha, mang theo sự hung bạo, ngang tàng, anh dùng môi mình chặn môi cô lại, chặn đứng thanh âm cô có thể phát ra!
Cô trừng to mắt!
Sau đó cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra những tiếng “wú”, “wú”! Những điều này giống như những hình ảnh trong cơn ác mộng của cô, căn phòng tối tăm thuở niên thiếu, sự ô uế và dơ bẩn mà cô vô lực giãy dụa thoát khỏi… Cô cho rằng mình đã có sức mạnh, có năng lực phản kháng, nhưng dưới sức mạnh kìm kẹp như sắt của người đàn ông này, cô cũng vẫn yếu ớt, bất lực như tấm vải bị xé rách vụn!






“…!”
“…!”
Tấm rèm cửa sổ che kín mít, cô liều mạng phản kháng, như một con cá sắp chết! Trong lúc gần gũi, cô cố gắng tránh né, né tránh không được, cô chuyển sang bắt đầu cắn xé, cắn môi anh, mùi máu tanh chảy ra! Cô điên cuồng phản kháng, mà anh cũng điên cuồng theo! Cô muốn rời khỏi đây! Cô chán ghét cái ôm và hôn của của anh! Nhận thức này khiến anh mất đi lý trí cuối cùng!
Mùi máu tanh như thứ xuân dược mang tính kích thích, anh dùng cơ thể của mình đè chặt cô xuống! Sau đó, một bàn tay của anh giữ chặt hàm dưới của cô, để hai môi cô không mím lại được, anh điên cuồng hôn cô thật sâu! Hung hăng hôn sâu từng chút trong miệng cô, đôi môi ngọt ngào, gò má ấm áp, mút chặt đầu lưỡi của cô như thể muốn cắn nuốt, anh điên cuồng như bão tố, như dã thú cắn xé, chiếm đoạt đầu lưỡi cô, mùi vị đó quả thực tuyệt vời, ngực anh phập phồng dữ dội, hai tay anh nóng rực, không cách nào khống chế, bắt đầu vuốt ve cơ thể cô!
Sáu năm.
Trái tim co thắt dữ dội!
Màu đỏ trên má anh nhanh chóng nhạt đi, anh nắm chặt bàn tay, đôi môi khô khốc nhúc nhích, nhưng không phát ra một chút âm thanh. Một lúc lâu sau, anh ngập ngừng giơ tay chạm vào khóe mắt cô, hàng lông mi đen nhánh, lạnh lẽo như làn mưa, cảm giác ẩm ướt khiến ngón tay anh như thể bị bỏng, trái tim đau đớn dữ dội.
“Tường Vi…”
Giọng khàn khàn, anh cẩn thận ôm cô ngồi dậy trên sô pha, nhẹ nhàng, cố gắng kéo cô vào trong lòng. Hàng lông mi lạnh lùng giương cao, cô lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt âm u, như giễu cợt, lại như coi thường, cô lạnh lùng hờ hững nhìn anh, như thể linh hồn của cô đã chôn dưới đáy hồ sâu thẳm.
“… Đừng như vậy.”
Khàn giọng nói, anh ôm chặt lấy cô, gò má áp sát vào mái tóc dài đen lạnh của cô. Anh nhắm mắt, trái tim như bị xé thành từng mảnh đau đớn. Anh hiểu rõ cô đã từng trải qua chuyện gì, những dấu vết ô uế trên cơ thể cô thời niên thiếu là vết thương mà đáy lòng cô vĩnh viễn không thể quên được, mà anh lại…
“Xin lỗi…”
Thì thào nói, anh ôm chặt cô.
“Xin lỗi… Tha thứ cho anh, Tường Vi…”
Không dám nhìn cô, anh nhắm chặt mắt, dính sát vào mái tóc của cô, lặp đi lặp lại những lời này bên tai cô. Đợi lâu vẫn không thấy tiếng cô đáp lại, đáy lòng anh càng lúc càng tuyệt vọng, như thể thứ cuối cùng anh có thể nắm lại từ những hạt cát nhỏ cũng trượt khỏi đầu ngón tay.
“Anh nhận thua rồi.”
Giọng nói run rẩy, Việt Xán ôm chặt đầu cô trong ngực. Tiếng trả lời nặng trĩu vừa xa vừa gần, mơ hồ bên tai cô:
“Đừng đính hôn với Việt Tuyên nữa, hay trở về với anh. Chỉ cần em trở về cạnh anh, bất luận em muốn anh làm gì cũng được.”
*****
Mưa bên ngoài cửa sổ rả rích.
Trên chiếc gối trắng toát, Việt Tuyên lặng


Old school Swatch Watches