
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Ngày cập nhật: 04:22 22/12/2015
Lượt xem: 134484
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/484 lượt.
ảnh tượng vừa nãy giữa cô và Việt Xán, lẽ nào toàn bộ mọi chuyện, Việt Tuyên…
Không dám tiếp tục nghĩ nữa, trong lòng cô bỗng nhiên có một loại cảm giác sợ hãi không thể gọi tên, cô túm chặt lấy tay Việt Tuyên, cố gắng để ánh mắt mình mang vẻ sáng rõ, khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói:
“Hơn nữa, anh cũng cho người theo dõi em phải không? Tuyên, anh cũng không tin em…”
Ánh mắt chậm rãi thu tầm nhìn từ cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, Việt Tuyên lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt cô đẹp như ngọn lửa bừng sáng trong đêm tối, hai gò má ửng hồng xinh đẹp vì giận dỗi. Cô đẹp như vậy, như bông hoa tường vi nhuốm màu đỏ thắm.
Một lúc sau.
Anh chìa tay ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vài giây sau, ngón tay chậm rãi lướt xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm và cổ Diệp Anh, chúng khẽ run rẩy, rồi dừng lại ở xương đòn trên cổ cô. Anh khàn giọng nói:
“Anh thật sự rất muốn tin em, Diệp Anh.”
Làn da trên cổ trắng như sứ, trên đó còn hằn một dấu hôn, đỏ hồng như máu, như thể bị người nào đó triền miên hôn rất nhiều. Dấu hôn ấy nằm ngoài tầm nhìn của Diệp Anh, đỏ hồng, kiêu ngạo – như thể người ta cố ý để lại lá cờ khiêu chiến. Tay nắm chặt, lồng ngực lại dồn lên một cơn khó chịu và đau đớn khó kìm nén, Việt Tuyên nhắm mắt, chua chát nói:
“Nhưng anh thực sự không cách nào làm một tên ngốc được. Anh cho rằng mình có thể chịu được sự lừa dối của em, có thể không để ý việc em tiếp cận anh xuất phát từ mục đích gì, không để ý việc ở cạnh anh, em sẽ đạt được điều gì. Anh cũng cho rằng… anh có thể không để ý những lời tâm tình của em rốt cuộc có mấy phần là thật, mấy phần là giả…”
Hơi thở càng lúc càng dữ dội, nhịp thở càng lúc càng ngắn và dồn dập, hai tay nắm chặt tay vịn của xe lăn, khuôn mặt Việt Tuyên tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại dần dần trở nên mệt mỏi, lãnh đạm, xa cách như không thể chạm tới:
“Bây giờ anh biết mình cũng chẳng tài ba được như vậy.”
Cố gắng đẩy xe lăn, Việt Tuyên chậm rãi rời khỏi cửa sổ. Màn mưa bụi ngoài trời dày đặc, cô vẫn ở tư thế ngồi xổm, toàn thân lạnh giá. Lúc này, cô đột nhiên hoảng hốt! Cô muốn nói với anh rằng không có, cô không hề lừa anh, không hề thân mật với Việt Xán, đó chỉ là Việt Xán cưỡng ép cô, người cô yêu là anh, người cô thích là anh, anh đã hiểu lầm rồi, anh đã nghĩ oan cho cô rồi!
Cô có ngàn vạn cách có thể xoay chuyển tình thế.
Cô có thể làm nũng, có thể uất ức, có thể phủ nhận hết tất cả, thậm chí có thể bộc phát cơn giận dữ, vì anh thích cô, cuối cùng anh sẽ có thể tin cô – bởi vì anh luôn sẵn lòng tin tưởng cô.
“Việt Tuyên!”
Sự sợ hãi bao trùm lấy cô, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi như lúc này, như thể một thứ đồ vô cùng quí giá vừa trượt khỏi bàn tay mình. Diệp Anh đuổi tới cạnh Việt Tuyên, cơn sợ hãi đã khiến cô quì xuống cạnh xe lăn của Việt Tuyên, ngẩng đầu cầu xin anh:
“Việt Tuyên, sao anh lại cho rằng…”
“Em đi đi.”
Sự thất vọng và chán ghét không giấu nổi trên khuôn mặt Việt Tuyên, đôi môi anh tái nhợt. Không nhìn cô, anh chỉ phất tay một cái hướng về phía cửa.
“Em không đi.”
Hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy xe lăn của anh, Diệp Anh cố gắng nở một nụ cười, nói với anh: “Chúng ta vừa mới đính hôn, em không đi đâu cả, em muốn ở lại cạnh anh, bên anh cả một đời, anh đừng nghĩ là đuổi em đi được!”
Viên kim cương đen lấp lánh trên ngón tay cô.
Là lời tuyên bố vô cùng xác thực.
Anh là của cô, cô đã có quyền ở lại bên cạnh anh!
“Nếu thích viên kim cương, em có thể giữ lại nó…” Giọng nói yếu ớt, mệt mỏi, ánh mắt Việt Tuyên chỉ thoáng lướt qua bàn tay cô. Anh đã bắt đầu không khống chế được hơi thở trong lồng ngực, nhịp thở dồn dập, hai gò má đỏ lên, hai bàn tay nắm chặt xe lăn trắng bệch.
“Chậm một chút, bình tĩnh!”
Nhận ra sự bất thường của anh, Diệp Anh bỗng sợ hãi, vội vàng xoa vỗ lưng anh, bệnh hen của anh đã lâu không phát tác.
“Whizzz… Ấc…”
Toàn thân run lên, dù cố gắng kiềm chế, hơi thở nơi lồng ngực vẫn dồn dập dữ dội như cũ, lồng ngực thiếu dưỡng khí khiến anh đau như muốn nổ tung, sắc mặt càng lúc càng đỏ, cảnh tượng trước mắt dần tối đen lại, cảm giác đau đớn nghẹt thở khiến cơ thể anh bắt đầu co giật!
Cảm giác đau đớn quen thuộc đó…
Sự đau đớn và nghẹt thở đã triền miên như bóng với hình, quấn lấy anh từ khi anh ra đời…
Trong cơn đau kề sát, anh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt hốt hoảng của cô. Trong không gian tối sầm, dường như cô đang cố gắng mở miệng anh, cho anh dùng thuốc. Không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, cơn ngạt thở và đau đớn như cánh tay ác ma, cơn lạnh toát ra từ xương sống kéo anh trở lại buổi tối hôm đó… Hoa tường vi trong vườn sắp nở rộ, khi anh ý thức được tất cả những người anh yêu đều sắp rời xa anh…
“Việt Tuyên!”
Thấy tiếng động, Tạ Phố, Tạ Bình và đám hộ lý từ bên ngoài đều nhất loạt chạy vào. Cầm trong tay lọ thuốc xịt, Diệp Anh gấp gáp gọi, cô không thể khiến Việt Tuyên mở miệng, không thể giúp anh xịt thuốc! Hai hàm răng cứng chặt lại, đôi môi Việt Tuyên đã tái xanh, sắc mặt đỏ lên kỳ dị, cả người anh co rút đau đớn. Nhưng