The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tùy Tiện Phóng Hỏa

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015

Lượt xem: 1341279

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1279 lượt.

i điện thoại nói chuyện cho đến tờ mờ sáng, làm hại Giai Hòa chỉ có thể cùng đôi mắt đen thui đi ăn cơm trưa với Dịch Văn Trạch. Cô vừa ăn vừa nghĩ, thật ra cũng đâu có gì kém như vậy, bạn xem đi, người bình thường làm bạn trai nhất định chịu không nổi giờ giấc ngủ nghỉ của mình. Nếu trúng người làm công việc văn phòng, mỗi sớm thức dậy không có điểm tâm, mỗi tối ngủ bên cạnh đều trống không, phỏng chừng chưa đến nửa năm nhà cửa liền thay đổi…
Giai Hòa cầm đũa thẫn người.
“Hôm qua em ngủ không ngon sao?”
“Ừm,” Giai Hòa nghe anh nói mới cầm đũa gắp miếng cá cắn một phát, vừa ăn vừa giúp anh múc một bát canh. Cô bê nguyên cái bát sứ trong tay, vì nóng quá nhịn không được co những ngón tay lại, đưa nhanh cho anh, “Bỏng chết em mất.”
Giai Hòa sờ sờ tai nhìn anh, nhìn anh từng muỗng từng muỗng uống canh.
Giữa đô thị phố hội phồn hoa này, cho dù khuôn mặt của chúng ta đều được người đi đường biết hay không, cả hai đều có cuộc sống giống như những người khác, cũng cần ăn uống cũng sẽ sinh bệnh. Bạn xem, chân thật đến bao nhiêu.
Đang cảm thán, bỗng nhiên thấy mũi mình nóng nóng, lấy tay quệt, đầy máu tươi.
Cô hoảng, Dịch Văn Trạch đã buông bát xuống, rất nhanh đã kéo cô đến toilet, vốc nước rửa mũi cho cô: “Sao đột nhiên lại chảy máu mũi?” Giai Hòa thực buồn bực nhìn gương, Dịch Văn Trạch đang nắm chóp mũi của cô, động tác rất mắc cười, “Không biết, hình như là trời phạt đó.”
Xuân tình a xuân tình.
Cũng may tối hôm qua không chảy máu mũi…
“Em tự rửa tay đi.” Anh nhắc nhở cô.
Giai Hòa ừm, lại mở vòi nước, nhanh chóng rửa tay.
Cứ như vậy bị anh bóp mũi hai phút máu mới ngừng. Dịch Văn Trạch lấy một miếng bông khách sạn tặng kèm, khi chuẩn bị nhét vào mũi Giai Hòa, cô nàng nhìn cục bông hồng nhạt kia, cuống cả lên, sống chết cũng không muốn.
Để cho cô mũi nhét bông màu hồng nhạt, đi tới đi lui trước mặt anh à?
Xấu chết người.
Dịch Văn Trạch cười xoay người, rất cẩn thận nhét kín mũi cô: “Nhìn rất đẹp, hợp với em lắm.”
Ánh mắt Giai Hòa sắp phát hỏa: “Ai có bông nhét mũi sẽ đẹp hả?”
“Bạn gái anh.” Dịch Văn Trạch tự nhiên trả lời.
Giai Hòa muốn vươn tay lấy xuống đã bị anh giữ lại trước: “Giai Hòa, anh muốn nói với em một chuyện.” Từ môi đến mắt đều là biểu cảm nghiêm túc không thể nghi ngờ được.
Cô há hốc mồm, không thể nào, chỉ vì một cục bông mà nghiêm túc đến vậy.
Một giây, hai giây, cô cuống đến mức muốn chảy máu mũi tiếp.
Lúc bắt đầu, bỗng nhiên anh cười, nhẹ nhàng nắm nắm chóp mũi của cô: “Sau này sẽ có lúc em mắc bệnh, sắc mặt nhất định sẽ tái xanh, tóc tai lộn xộn, so với bây giờ còn khó nhìn hơn. Chẳng lẽ sẽ không gặp anh?” Giai Hòa câm điếc, ngẫm lại cũng đúng. Thấy thế anh mới kéo cô ngồi xuống sô pha. “Nếu có một ngày em mang thai, dáng người sẽ thay đổi, chân cũng phù lên, chẳng lẽ suốt mười tháng em cũng sẽ không gặp anh sao?”
Ầm ầm một tiếng, Giai Hòa hoàn toàn bị nấu chín.
Nguyên cả khuôn mặt đến đỉnh đâu đều như bốc hơi nóng, nhưng mà cái người gây chuyện kia lại còn cười nhìn mình.
Giai Hòa cắn cắn môi, ép mình phải bình tĩnh lại.
Nhưng mà đề tài này thực sự rất kích thích, từ một cục bông lại bay sang chuyện mang thai…
Cô thề, Dịch Văn Trạch tuyệt đối là cao thủ ngôn tình.
Sao mình không phát hiện sớm chứ?
Từ chuyện cục bông bắt đầu, Giai Hòa luôn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó đang thay đổi dần. Như thể anh từ một bộ phim đi xuống, không hề sắm vai hoàng tử hôn tỉnh công chúa, anh cho cô là vòng ôm cùng nụ hôn nóng bỏng, còn có cục bông…Ầy, sao mình luôn nghĩ mãi đến cục bông.
Cả đời này chỉ có hai ba lần chảy máu mũi đều bị anh thấy được.
Giai Hòa cắn sôcôla, yên lặng nhìn người đương đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, chỉ cảm thấy mũi nóng hầm hập…Lấy tay quệt qua, hai mắt lập tức đen thui vội vàng vào toilet.






Tim đập không ức chế nổi
Ba ngày sau về lại Bắc Kinh.
Lúc ở Thiên Tân ở khách sạn, còn có thể đặt hai phòng, nếu về Bắc Kinh rồi…Cô không thể ở lại nhà anh, lại càng không thể to gan lớn mật ở luôn công ty.
Cô nhìn trộm Dịch Văn Trạch đang tập trung lái xe một cái. Sắp vào đến Bắc Kinh, khát vọng về nhà mỗi lúc mỗi lớn, giống như có gì đó đang cồn cào trong lòng. Suy nghĩ một lúc lâu, Giai Hòa mới chầm chậm vươn tay, quơ quơ trước mặt anh mấy cái. Vừa định nói chuyện, thân mình đã đổ mạnh tới trước, lại lập tức được dây an toàn kéo trở về.
Xe dừng lại.
“Vì sao?”
Hỏi xong, trong đầu nhảy ra hai chữ ‘mang thai.’
Sẽ không phải là…sớm như vậy mà đã chuẩn bị cai thuốc đi? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã đè chết.
Rốt cuộc là có chuyện gì a, thuần khiết, phải thuần khiết.
Dịch Văn Trạch không nói chuyện, tiếp tục lái xe.
Mắng em đi, vẫn là mắng em hai câu đi? Giai Hòa nhìn anh, lại nhìn anh.
“Thật ra,” Cô trấn tĩnh nịnh nọt, “Thật ra em luôn cảm thấy lúc anh tức giận nhìn rất ngầu đó.”
Dịch Văn Trạch yên lặng nhìn cô một cái.
Tròng mắt đen đến như vậy, ngay cả khi cô đeo kính áp tròng cũng chẳng