
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 1341281
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1281 lượt.
dễ kiếm tiền, chỗ khác cũng không dễ dàng như vậy.”
Cô không muốn ở lại công ty chế tác, mà ở nhà thì quá xa, tốt nhất chỉ có thể ở lại nhà Tiêu Dư.
Đều hơn mười hai giờ, trong phòng chỉ có mỗi mình cô, im lặng kinh khủng.
Hai người cũng không thường xuyên nói chuyện, nhưng điện thoại vẫn không ngắt máy, lúc nào nhớ tới sẽ nói một hai câu. Qua một lúc lâu, cô mới quét mắt qua góc phải màn hình, giọng nói không khỏi mềm nhũn: “Anh ngủ trước đi, trễ đến thế này rồi.” Người bên kia không để ý gì lắm, chỉ nói: “Không sao, anh cũng có việc phải xử lý xong.”
Đêm dài yên tĩnh, những lúc mệt mỏi nhất sẽ có người bên cạnh em.
Mặc dù không thể làm điều gì, nhưng chỉ cần như vậy lại thấy ấm áp vô cùng, mọi vấn đề trong lòng đều tan biến rất nhiều. Giai Hòa ừ một tiếng rất nhỏ: “Vẫn còn chưa làm xong sao?”
“Mọi người đều là người trưởng thành, không có gì phiền toái quá lớn, chỉ là thủ tục trong công ty có vấn đề.” Anh dừng một chút, nói tiếp, “Lần này anh cùng Thiên Sở về Hong Kong, hẳn sẽ khiến truyền thông chú ý. Ngày mai cũng có một hoạt động công khai, có lẽ sẽ có người hỏi anh vài vấn đề nhạy cảm.” Giai Hòa vâng, thoải mái nói: “Mọi chuyện không cần nói hết cho em biết, anh lúc nào cũng bị người ta truy đuổi chặn đường, nếu anh nói hết với em em cũng nhớ không nổi.”
Cô cầm ly nước, uống một ngụm.
Hai người còn nói thêm vài câu, cô lo Dịch Văn Trạch liền cứ như vậy thức cùng mình, chỉ có thể nói xạo hai ba câu bảo muốn đi ngủ. Đến lúc này mới có thể ngắt điện thoại, tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Mãi cho đến giữa trưa hôm sau, cô mới bò dậy khỏi giường, nhìn thấy Tiêu Dư ở phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha lên mạng. Tiêu Dư vừa thấy Giai Hòa đi ra, cười tà: “Sáng ta mới về nhà, sao mi lại không gọi điện quan tâm hỏi han thế hả?”
Giai Hòa nhìn cô nàng, bất đắc dĩ nói: “So với ta mi còn sống về đêm nhiều hơn, ta cũng không muốn tự chuốc lấy mệt.”
Tiêu Dữ nằm ngửa ra, cười mê hoặc, quả nhiên là ‘phong tình vạn chủng’, ‘phong tình vạn chủng.’
Giai Hòa vẫn còn khó hiểu, cô nàng đã vươn tay đẩy đẩy máy tính ra: “Xem đi, tin tức của bạn trai mi đó.”
Giai Hòa cầm lấy máy tính, trên trình duyệt IE có rất nhiều cửa sổ đang mở, tab cô đang nhìn có một loạt ảnh chụp, phía dưới là vài câu phỏng vấn ít ỏi đã được chọn lọc, nội dung khá đơn giản, cũng rất hấp dẫn.
Một nguồn tin cho biết, sau khi Dịch Văn Trạch và Thiên Sở ly hôn đều có cuộc sống tình cảm mới.
Người tiết lộ còn rất chắc chắn rằng, Dịch Văn Trạch quen bạn gái mới trong lúc làm phim, có người đoán đó chính là nữ diễn viên chính của bộ phim mới, nữ diễn viên Liêu Tĩnh xứ Đại lục. Sau khi hoạt động kết thúc, phóng viên báo giới Hong Kong ào ào về hậu trường, liên tục truy hỏi chuyện của Dịch Văn Trạch. Hơn mười năm trong giới nghệ thuật, Dịch Văn Trạch chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm của mình quá nhiều. Nhưng khi có người liên tiếp truy hỏi đó có phải là Liêu Tĩnh không, anh lại bất ngờ mở miệng giải thích, cười nói rằng đó không hẳn là tin đồn.
Khi tin tức chấm dứt, Thiên Sở vẫn chưa có phản hồi gì về chuyện này.
Trong lòng Giai Hòa có gì đó là lạ, và những cảm xúc không nói nên lời. Đây vẫn là lần đầu tiên đọc những tin tức về anh, mà không hề cảm thấy phấn khích.
Đang lúc thất thần, Tiêu Dư đã kéo máy tính về, vỗ vỗ vai cô: “Buồn à? Buồn thì mời ta đi ăn thịt dê xâu đi, tiền cạn thì sức chú ý của mi rời đi ngay lập tức.”
[1'>: 贺岁片 hạ tuế phiến là dòng phim giải trí có tính hài hước, sảng khoải; đặc trưng là phim hài, phim võ thuật.
Bụng đói kêu vang, cộng thêm tâm tình đi xuống.
Cuối cùng lái xe đi ăn thịt dê xâu thật. Bởi vì đang trong thời gian làm việc, giữa trưa cũng không nhiều người lắm. Hai người đặt một phòng đơn giản, cả thực đơn Tiêu Dư cũng chưa ngó kỹ, lập tức gọi liền một đống. Giai Hòa nhìn, chỉ nghe thấy mấy trăm bàn tay đang cào xé gan ruột, nhân viên bán hàng lại cười đến mức không khép miệng được. Rốt cuộc đến khi bàn ăn không còn chỗ dọn nữa, cô mới dở cười hỏi: “Đây là một bữa cơm của mi đó hả?”
Tiêu Dư gắp một miếng thịt bỏ vào nồi nước sôi, khuấy khuấy hai cái: “Cơm trưa cộng cơm tối.”
“Thật sự là không khách sáo…”
Tiêu Dư giơ tay xem đồng hồ: “Từ mười hai giờ trưa cho đến mười hai giờ khuya, khoảng thời gian này miễn phí cho mi. Dựa theo tiêu chuẩn lương bổng của một Account Director [1'>, một ngày trả ta 833 tệ, như vậy có thể ăn hai bữa đúng không?”
Trong ánh mắt kia, thứ đang không ngừng chạy tuyệt đối là tiền giấy màu đỏ…
Thật ra Giai Hòa hiểu được, cô nàng chỉ là muốn ở cạnh mình.
Hai người đều vùi đầu ăn, Giai Hòa luôn cảm thấy mình đã quên gì đó, mãi cho đến khi bụng căng cứng mới nhớ đến hôm nay là buổi họp báo truyền thông của Vĩnh An. Kiều Kiều cùng Dịch Văn Trạch đều đã nói qua, thế nhưng bị tin tức kia kích thích đến nỗi quên mất, cô cùng Dịch Văn Trạch còn hẹn nhau ăn cơm tối nữa…Ba giờ đã bắt đầu, bây giờ đã gần hai rưỡi, cô rút giấy ăn lau miệng: “Ta quên mất, chiều nay còn có buổi họp báo truyền thông.”
“Mi không phải đạo diễn cũng khô