
Tác giả: Giao Chi
Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341293
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1293 lượt.
tay.
- Bọn… bọn em… làm gì… sai ạ? – Nhỏ thủ lĩnh hỏi một cách rụt rè.
- Sao các người dám đụng đến Nhã Thanh? – Việt Lĩnh gằn giọng.
- Bọn… bọn em… thấy anh bị nhỏ Nhã Thanh làm tổn thương nên mới làm vậy ạ - Vẫn là nhỏ thủ lĩnh trả lời lí nhí.
- Các người nghĩ tôi là ai? Tôi cần các người bênh vực sao?
- Bọn em…
- Không nói nhiều nữa. Chọn đi! – Việt Lĩnh quát.
- Anh họ, anh thật quá đáng! – Một thành viên trong nhóm MBB hét lên làm cả Việt Lĩnh và nhóm MBB đều bất ngờ.
- Anh thấy Nhã Thanh bị bọn em đánh tâm trạng của anh thế nào? Tức giận? Cảm thấy bất lực? Đó cũng chính là cảm giác của bọn em khi thấy anh buồn bã vì nhỏ Nhã Thanh đó. Bọn em vì ai mà hành động như vậy? – Nhỏ em họ Việt Lĩnh hét lớn.
- Em nói hết rồi đấy. Em sẽ nhảy. Thà té chết còn hơn bị anh họ mình đánh chết – Nhỏ đó trèo lên lan can trước sự bàng hoàng của cả nhóm MBB.
- Vy Vy! – Việt Lĩnh hét lên rồi kéo mạnh tay em họ mình xuống. Vy Vy ngã vào lòng Việt Lĩnh.
- Được rồi. Anh xin lỗi! Từ nay em và bạn em đừng hành động như vậy nữa.
- Vì bọn… em… rất yêu… anh – Vy Vy thút thít.
- Dù là lí do gì từ nay cũng không được hành động như vậy nữa! – Việt Lĩnh nói, giọng nghiêm nghị nhưng là giọng điệu của anh trai đang dạy bảo em gái chứ không phải giọng điệu đe dọa.
Thiên Thần
- Cộc! Cộc! – Hoàng Nam gõ cửa phòng Nhã Thanh và Phụng ra mở cửa cho cậu.
- Có cần… tôi giúp gì không? – Hoàng Nam bặm môi.
- Không. Cám ơn cậu! – Phụng nói nhưng không nhìn Hoàng Nam. Cô đang đút một chất lỏng màu trắng đục cho Nhã Thanh, nhưng xem ra không được, tất cả đều trào ra khỏi miệng Nhã Thanh.
- Cậu đang làm gì vậy?
- Tôi đang cho Nhã Thanh uống thuốc. Sợ cậu ấy không nuốt được cả viên nên tôi đã nghiền ra rồi pha với nước nhưng vẫn không được – Phụng nhăn mặt.
- Làm vậy không được đâu. Đưa cho tôi! – Hoàng Nam nói.
- Cậu có cách gì sao? – Phụng hỏi, nét mặt nghi ngờ nhưng vẫn đưa ly thuốc cho Hoàng Nam.
Hoàng Nam ngậm một miệng thuốc rồi cúi xuống truyền qua miệng cho Nhã Thanh trước sự ngỡ ngàng của Phụng.
- Cậu… cậu… - Phụng lắp bắp.
- Tôi làm sao? – Hoàng Nam hỏi.
- Hai người… hai người là một cặp à?
- Cậu thấy giống không? – Hoàng Nam cố tình tránh né không trả lời câu hỏi của Phụng.
- Giống! – Phụng gật gù cái đầu.
Hoàng Nam nở một nụ cười nửa miệng nhưng không phải là một nụ cười gian hay coi thường mà là một nụ cười thích thú. Cậu bỏ ra ngoài, gương mặt sáng ngời như đứa trẻ vừa được mẹ cho quà.
- Này, cứ thế mà đi sao? Trả lời đi chứ! Hai người là một cặp phải không? – Phụng nói với theo nhưng Hoàng Nam đã đi ra khỏi phòng rồi.
Nhã Thanh tỉnh dậy đã thấy Phụng đang đứng bên bức tường bằng kính trong phòng cô.
- Cậu đến hồi nào vậy? – Nhã Thanh hỏi bằng giọng yếu ớt.
- Cậu tỉnh rồi đấy à? Làm tớ lo muốn chết! – Phụng chạy đến ngồi bên giường Nhã Thanh.
- Cậu không đi học sao? – Nhã Thanh hỏi.
- Cậu thế này thì tớ đi học thế nào được? Có đói bụng không? Tớ đi nấu cháo cho cậu ăn nhé! – Phụng cười hiền.
Phụng cũng đi vào bếp theo Hoàng Nam.
- Tôi thật không ngờ hai người là một cặp đó! – Phụng nói.
- Có vấn đề gì à? – Hoàng Nam hỏi lạnh.
- À không. Chỉ là trước giờ cứ nghĩ Nhã Thanh và Quỷ Vương một cặp – Phụng nhún vai.
- Cái gì chứ? – Hoàng Nam chau mày.
- Không phải, ý tôi không phải vậy. Nhã Thanh không có phản bội cậu đâu. Hôm vừa rồi lúc sốt đến mê sảng cậu ấy gọi tên cậu đấy.
- Nhã Thanh gọi tên tôi? – Hoàng Nam ngạc nhiên. Một cảm giác vui mừng bất ngờ ùa về trong cậu.
- Phải! Cậu ấy cứ gọi tên cậu hoài – Phụng gật gật cái đầu.
Hoàng Nam đang cố để không nở một nụ cười. Cậu cũng không hiểu tại sao lại vui một cách vô lí như vậy khi nghe việc Nhã Thanh gọi tên cậu.
- Mà sao hôm nay cậu không đi học vậy? Vì lo lắng cho bạn gái à? – Phụng nhìn Hoàng Nam, ánh mắt thăm dò.
- Làm… làm gì có. Người lạ vô nhà thì… tôi phải coi nhà chứ - Hoàng Nam cãi.
- Thế sao mặt cậu lại đỏ lên thế kia? – Phụng trêu trọc.
- Vì… đứng gần bếp lâu quá nên vậy đấy – Hoàng Nam nói rồi ấn cái vá vào tay Phụng. Đồng thời, cậu cởi tạp giề ra rồi quàng lên cổ Phụng. Hoàng Nam bỏ lên phòng để tránh những câu hỏi “nổ não” của Phụng. Vừa đi cậu vừa cười. Trong lòng cậu đang lâng lâng một cảm giác khó tả. Tim cũng đập nhanh hơn.
…………
- Nhã Thanh à, ăn cháo đi! – Phụng bê chén cháo vào phòng Nhã Thanh.
- Sao nấu nhanh quá vậy? – Nhã Thanh ngơ mặt hỏi.
- Tớ đâu có nấu đâu. Hoàng Tử nấu đó – Phụng cười, nụ cười hàm ý.
- Hoàng Tử? Hoàng Tử là ai? – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Cậu còn giả bộ nữa hả? Tớ biết hết rồi. Đừng có chối tớ! Hôm nay vì cậu mà cậu ấy nghỉ học đấy – Phụng lại cười.
- Cậu đang nói Hoàng Nam à? – Nhã Thanh hỏi. Thì nhà này có mỗi mình Hoàng Nam là con trai. Nếu nói là Hoàng Tử thì chỉ có Hoàng Nam chứ còn ai vào đây nữa.
- Phải! Công nhận cậu kín tiếng thật đấy. Cả trường cứ nghĩ cậu quen với Quỷ Vương, ai ngờ cậu quen với Hoàng Tử.
- T