Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuyết Đen

Tuyết Đen

Tác giả: Giao Chi

Ngày cập nhật: 04:50 22/12/2015

Lượt xem: 1341237

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1237 lượt.

điều gì đó vì nó hiện rõ trên mặt Hoàng Nam. Đôi mắt cậu sâu hẳn và thâm quầng do mất ngủ, gương mặt khổ tâm.
- Hôm nay cậu cảm thấy thế nào rồi? – Phụng ló đầu vào cửa phòng bệnh của Nhã Thanh.
- Tớ đã khỏe hẳn rồi. Cậu làm ơn làm thủ tục xuất viện cho tớ đi! – Nhã Thanh nói bằng giọng khẩn thiết.
- Cậu ghét bệnh viện đến thế cơ à?
- Ừ. Với lại tự nhiên tớ cảm thấy trong lòng rất bất an, mắt phải giựt từ sáng đến giờ. Có cái gì đó thôi thúc tớ phải xuất viện.
- Thôi được rồi. Để tớ làm thủ tục xuất viện cho cậu.
Nhã Thanh về đến nhà đã thấy bà Dung đang ngồi ngoài phòng khách.
- Cô? Cô về rồi ạ? – Nhã Thanh reo lên. Cô chạy đến ngồi bên bà Dung nhưng bà Dung không còn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nữa. Ánh mắt bà nhìn cô hoàn toàn xa lạ xen chút phẫn nộ.
- Cháu hãy dọn ra ngoài đi! – Bà Dung nói bằng giọng lạnh lùng.
- Dạ? – Nhã Thanh ngơ ngác không hiểu gì.
- Cháu hãy đi nơi khác thuê đi! Cô sẽ trả lại tiền cọc cho cháu.
- Tại sao ạ? Cháu làm gì sai sao ạ? – Nhã Thanh nhìn bà Thanh bằng ánh mắt hoang mang.
- Là chuyện của Bảo Nam. Cô đã nghe Hoàng Nam nói hết rồi.
- Cháu…
- Trong chuyện này Bảo Nam cũng có lỗi. Nó đã quá yếu đuối nên mới chọn cách ngu ngốc như vậy. Nhưng cô không thể tiếp tục đối xử tốt với cháu khi đã biết chuyện. Vậy nên cháu hãy dọn đi! Đó là cách tốt nhất cho cả cô và cháu. Để đôi bên không phải khó xử.
- Chuyện này là vì…
- Vâng! Cháu sẽ dọn đi – Phụng định lên tiếng giải thích thì Nhã Thanh chặn câu nói của Phụng lại.
- Cám ơn cô vì đã đối xử tốt với cháu trong suốt thời gian qua – Nhã Thanh đứng lên cúi đầu chào bà Dung rồi kéo Phụng lên phòng dọn đồ.
Hoàng Nam đang đứng ở đầu cầu thang tầng 3. Cậu nhìn Nhã Thanh bằng đôi mắt tuyệt vọng và tiếc nuối nhưng Nhã Thanh không hiểu nổi ánh mắt của cậu. Nhã Thanh chỉ nghĩ có lẽ Hoàng Nam ghét cô đến mức không thể nhìn thấy cô thêm giây phút nào nữa nên mới nói cho bà Dung biết mọi chuyện. Nhã Thanh không trách Hoàng Nam vì cô tin mình đáng bị như vậy.
- Hãy đến nhà tớ đi! – Phụng nói khi giúp Nhã Thanh dọn đồ.
- Tớ đến ở khách sạn cũng được. Cậu đừng lo! – Nhã Thanh cười gượng gạo.
- Hoàng Nhã Thanh, đừng cố tỏ ra kiên cường trước mặt tớ. Nhìn cậu khóc tớ còn thấy dễ chịu hơn cậu cười kiểu đó.
- Tớ có sao đâu mà khóc. Cậu đừng nghiêm trọng hóa vấn đề lên.
- Hoàng Nhã Thanh, đây là cái gì? – Phụng nói giọng nghiêm trọng khi nhìn thấy lọ thuốc an thần của Nhã Thanh trong hộc bàn bên cạnh giường.
- Tớ… - Nhã Thanh bặm môi.
- Cậu điên thật rồi. Sao lại có thứ này ở đây? – Phụng cáu.
- Tớ…
- Không thể để cậu tiếp tục sống như vậy được. Không cần biết trước đây cậu đã sống thế nào. Từ bây giờ sống sao cho ra người thì sống – Phụng tức giận và quăng lọ thuốc an thần vào thùng rác trong phòng.
- Cậu đừng tỏ ra nghiêm trọng như vậy mà.
- Chứ cậu nghĩ một cô gái 18 tuổi tràn trề sinh lực và tuổi xuân mà đi xử dụng thuốc an thần loại mạnh là chuyện bình thường à?
- Tớ không uống nữa là được chứ gì?
- Hãy đến nhà tớ sống! Không nói nhiều! Tớ sẽ coi chừng cậu – Phụng nói, không có vẻ như đang bông đùa.
Phụng kêu taxi rồi đem đồ xuống xe trước. Còn Nhã Thanh, cô còn nấn lại một chút trước cửa phòng Hoàng Nam.
- Hoàng Nam à, cậu đang ở trong phòng đúng không?
- Tớ đi đây! Cậu hãy sống tốt nhé! Đừng để quá khứ che lấp ánh sáng trong tâm hồn cậu (nói người ta mà không nghĩ đến mình).
- Cuối cùng là cám ơn cậu vì hôm trước đã đưa tớ đến bệnh viện – Nhã Thanh áp bàn tay phải lên cánh cửa phòng đang đóng kín. Không biết là do trùng hợp hay là thần giao cách cảm mà bên trong phòng, Hoàng Nam cũng đang áp bàn tay trái lên cánh cửa. Vị trí trùng khớp với bàn tay Nhã Thanh.
Hai bàn tay cách nhau một cánh cửa. Hai tình yêu cách nhau một vực sâu ngun ngút. Liệu định mệnh có mỉm cười với họ hay chỉ vụt qua để khắc lại trong họ một ký ức về nhau? Một ký ức làm nên cuộc đời họ?
- Tôi biết mình phải rời xa người con gái ấy dù có đau đớn đến mức nào.
- Đau đớn thì làm được gì khi giữa tôi và người ấy có một vực sâu không thể vượt qua.
- Dù có đau thế này hay đau hơn nữa tôi cũng phải rời xa người ấy.
Hoàng Nam nghĩ thầm và nước mắt cậu lại rơi. Hoàng Nam không phải là một người yếu đuối hơn nữa nước mắt khóc cho tình yêu không phải là nước mắt yếu đuối hay nhu nhược. Nó là những giọt nước mắt rất quý giá bởi vì yêu một người là điều rất đẹp. Bản chất của con người là yêu bản thân. Để có thể yêu một người thì con người đã hy sinh rất lớn. Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp nhưng yêu thì luôn luôn là hành động cao đẹp nhất của con người.
Nhã Thanh ra xe và trước khi đi cô còn nhìn lạu Thiên Thần một lần. Nhìn lại nơi có người phụ nữ đối xử với cô như con ruột. Nơi có bức tranh Tuyết Đen luôn làm cô xao xuyết như đang đứng trước người mình yêu thương. Nơi có Hoàng Nam, người mà Nhã Thanh không thể xác định mình có yêu hay không nhưng cô biết mình cần Hoàng Nam.
Ngồi trên taxi, tâm trạng của Nhã Thanh giống như khi ngồi taxi từ sân bay đến Thiên