Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuyệt Sắc khuynh Thành

Tuyệt Sắc khuynh Thành

Tác giả: Phi Yên

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341574

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1574 lượt.

với cái đêm mưa đáng sợ ấy, nhưng vẫn khiến cô kinh hồn bạt vía.
Vị Hi trấn tĩnh lại, viết lên giấy: “Những thứ trước kia thích, bây giờ chưa hẳn đã thích. Anh Nguyễn, sau khi bị thương nửa năm trước, khẩu vị của tôi đã thay đổi rất nhiều, những món này không còn phù họp với khẩu vị của tôi nữa. Nếu những điều anh muốn nói đều đã nói xong, vậy mong anh để tôi đi”.
Nguyễn Thiệu Nam cười, trong mắt có một thứ gì đó lóe lên, tựa như sao băng lướt qua màn đêm tối om, chỉ trong chóp mắt đã biến mất. Anh không biết cả đời này mình thực sự khóc mấy lần, nhưng lần này anh biết: Nếu anh khóc, nước mắt này nhất định là thật.
Nhưng cô có tin không?
Cô không tin, nhìn ánh mắt cô là biết.
Hồi nhỏ nghe kể chuyện, trong thần thoại nói vảy băng của người cá có thể kết thành tơ sống, nước mắt rơi xuống thành ngọc trai. Anh không phải người cá, không thể biến nước mắt của mình thành trân châu, khiến cô tin đó là thật.
Anh chỉ là đứa trẻ kêu “Sói đến” trong truyện ngụ ngôn, đứa trẻ mất đi tính mệnh, người nói dối luôn gặp báo ứng, báo ứng của anh đã đến rồi.
Anh mất đi thứ còn quan trọng hơn cả tính mệnh, anh đã làm mất cô, không bao giờ có thể tìm lại được.
Khi đạt được, không biết quý trọng; khi quý trọng, đã không thể có lại được nữa.
Đây chính là báo ứng của anh.
Hai tay anh đan chéo trên bàn ăn, nhìn cô, thử làm cuộc đấu tranh cuối cùng, “Vị Hi, có thể cho anh một cơ hội nữa được không, chỉ một lần”.
Nhìn biểu hiện có vẻ như chân thành của người đàn ông, Vị Hi lắc đầu, viết lên giấy: “Cho anh một cơ hội nữa? Anh Nguyễn, vậy tôi phải làm thế nào? Anh đã báo thù xong mối thù anh cần báo, hại chết những người anh muốn hại, xem đủ vở kịch anh muốn xem, đạt được tất cả những thứ anh muốn, anh đã hài lòng thỏa ý. Nhưng tôi làm thế nào? Ai trả lại cho tôi công bằng? Ai trả công bằng cho hai đứa trẻ nhà họ Lục? Anh Nguyễn, anh nợ tôi một cái cổ họng, hai mạng người. Anh còn chưa trả, anh bảo tôi làm thế nào để cho anh cơ hội?”.
Người đàn ông trầm mặc trong giây lát, nhìn cô chăm chú, “Anh có thề đền bù, đền bù em bằng cả đời anh. Chỉ cần em tin, Vị Hi, tin anh một lần nữa, chỉ một lần này, có được không?”
Vị Hi nhìn anh, viết tiếp: “Xin lỗi, tôi thực sự không làm được. Anh quá thông minh, quá sâu hiểm khó dò, khi nào anh thật, khi nào anh giả, tôi không phân biệt nổi. Anh Nguyễn, tôi thực sự rất sợ anh. Tôi không muốn nửa sau cuộc đời mình sống một cách sợ hãi, hàng ngày sống trong những lời nói dối thật giả khó phân, càng không muốn sống một ngày dài bằng một năm. Nếu anh thực sự còn nghĩ đến tình cảm trước kia của chúng ta, mong anh tha cho tôi, để tôi sống cuộc sống của mình.”
Nguyễn Thiệu Nam nhìn xong nhíu máy cười, cúi đầu do dự hồi lâu mới lạnh lùng nói: “Vậy còn Lăng Lạc Xuyên, cậu ta có gì khác anh? Vì sao em có thể chấp nhận cậu ta nhưng không thể chấp nhận anh một lần nữa?”.
Họ có gì khác nhau? Đây là một câu hỏi hay.
“Kì thực các anh rất giống nhau, đều quyền thế bá đạo, thậm chí coi mạng người như cỏ rác. Khác nhau ở chỗ, anh ấy biết áy náy, biết không nhẫn tâm, biết nhận sai, biết tự vấn bản thân. Cho dù sau khi đã gây ra tổn thương, những điều này chẳng qua chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Nếu thực sự phải nói ra có điều gì khác nhau, có lẽ là anh ấy đã nói câu “xin lỗi” với tôi”.
Nguyễn Thiệu Nam đặt khăn ăn xuống rồi đứng lên, bước tới bên cạnh Vị Hi, bằng góc độ bình đẳng, khom người nhìn cô, “Nếu chỉ như vậy, anh cũng…”.
“Còn nữa, chính là anh ấy sẽ không mượn dao giết người, càng sẽ không khiêu khích người đàn ông khác giày vò, làm nhục tôi nhằm đạt được mục đích”.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, Vị Hi hít sâu một hơi, run rẩy viết: “Tôi biết, anh chưa từng cho rằng tôi sẽ báo thù anh, tối hôm đó anh cố ý sắp đặt khiến anh ấy nghi ngờ tôi. Tôi còn đoán ra anh sớm đã dự liệu được anh ấy sẽ đối xử với tôi thế nào. Anh muốn tôi hận anh ấy, ghét anh ấy, cả đời rời xa anh ấy. Có lẽ anh càng hi vọng anh ấy hận tôi, ghét tôi, cả đời đều không muốn nhìn thấy tôi. Sự thực thì anh đã thành công. Anh ấy nghi ngờ tôi, nói với tôi rất nhiều lời khó nghe. Anh quá hiểu chúng tôi, mỗi một bước đều bị anh nắm rõ như đi guốc trong bụng. Đáng tiếc là mưu kế anh tính toán chu đáo nhưng lại sơ suất ở một điểm. Rốt cuộc anh tính sai một bước, chính là lòng người”.
Vị Hi lại viết một đoạn, Nguyễn Thiệu Nam sau khi nhìn xong vò nát nó, hung hăng giẫm dưới chân.
Cô viết: “Tối hôm đó, anh ấy không hề làm gì tôi. Thấy tôi khóc, anh ấy liền không nhẫn tâm, lại bị anh khiêu khích tới mức vô cùng giận dữ, tròn một đêm, một mình nổi cáu trong phòng ngủ. Anh ấy đập nát tất cả những đồ có thể đập trong phòng, trừ tôi. Sau đó, anh ấy đập lọ hoa làm vỡ đèn treo tường, khi ấy tôi đang ở dưới chiếc đèn, anh ấy đã lấy cơ thể mình che cho tôi, lưng bị đâm đầy mảnh thủy tinh vỡ. Chúng tôi đã đi bệnh viện, sau khi gắp mảnh vỡ ra, anh ấy không muốn nằm viện. Chúng tôi lại trở về biệt thự, trở về anh ấy luôn uống rượu, uống say liền gục đầu lên giường, không tỉnh lại nữa. Chúng tôi đã qua