Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuyệt Sắc khuynh Thành

Tuyệt Sắc khuynh Thành

Tác giả: Phi Yên

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341470

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1470 lượt.

không gì kiêng kị như Lăng Lạc Xuyên cũng không tránh khỏi kinh ngạc, khó hiểu.
Lăng Lạc Xuyên nhớ lại buổi sáng sớm hôm đó, Nguyễn Thiệu Nam đưa anh về nhà từ biệt thự trên đỉnh núi, từng miêu tả cho anh cảnh tượng đấu đấm bốc chợ đen ở Campuchia. Chuyện đó rốt cuộc là anh ta nhìn thấy hay chính bản thân anh ta từng trải qua?
Cho dù là tình trạng nào, có một điểm có thể chắc chắn anh ta học được cách đối xử “không chết không dừng, vô tình vô nghĩa” với bất kì người nào.
Lăng Lạc Xuyên nghĩ một chút rồi nói với Như Phi: “Thời gian này cô và Trì Mạch ra ngoài nhất định phải cẩn thận, rất rõ ràng anh ta đang hướng đến những người ở bên cạnh Vị Hi”.
Như Phi gật đầu, “Chính anh cũng vậy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đoạn video ấy sao anh ta lại có trong tay? Anh không phải là người bất cẩn đến vậy”.
Lãng Lạc Xuyên dùng bối cảnh trong đoạn video, phóng to, phân tích: “Đây là một biệt thự tư nhân, tôi còn nhớ khi đó tôi uống say đã coi người con gái bên cạnh là Vị Hi. Khi tỉnh lại mới phát hiện tối đó Nguyễn Thiệu Nam cũng ở đấy. Đoạn phim này chắc là quay lại thời điểm đó, đoạn phim không chỉ thế này, đoán chừng sợ chọc giận ông cụ nhà tôi mới chỉ chiếu một chút”.
Như Phi nhìn anh kì lạ, “Tửu lượng của anh không tồi, sao có thể say đến mức coi người khác là Vị Hi, thậm chí còn bị người ta quay lại thứ này vẫn không chút cảm giác?”.
Được thức tỉnh bởi câu nói của cô, Lăng Lạc Xuyên cúi đầu trầm mặc một lúc mới nói: “Chỉ có một cách giải thích, tôi đã trúng kế của anh ta. Tôi cãi nhau với Vị Hi, tâm trạng không tốt, lại gặp một cô gái giống cô ấy, lại kích động đến mức khó kiềm chế nổi bản thân. Khi ấy chỉ cảm thấy tất cả thật trùng hợp, bây giờ nghĩ lại, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối đều là cạm bẫy đã được bày sẵn, từ khi ấy anh ta đã bắt đầu ngầm âm mưu tính toán với tôi rồi. Tối đó khi tôi rời đi, tay run đến mức đến lái xe cũng không lái nổi, chắc trong rượu đã bị người ta bỏ thứ gì đó”.
Như Phi hoảng hốt ngồi lên ghế, lẩm bẩm: “Anh ta quá đáng sợ, chúng ta nên làm thế nào…”.
Lăng Lạc Xuyên vừa định nói gì đó thì di động đột nhiên đổ chuông.
Anh nhìn số điện thoại hiển thị, nhận máy có chút gấp gáp, “Chị, chị không cần nói nữa, em sẽ không trở về. Nếu ông ấy nhất định bắt em trở về, chị kêu ông ấy phái cả đội quân đến bắt em… cái gì? Bệnh tim?!”.
Lăng Lạc Xuyên buông điện thoại xuống, Như Phi có chút lo lắng hỏi anh: “Cha anh bệnh à? Có cấp bách không?”
Anh thở dài, “Tình hình không tốt lắm, tôi phải về Bắc Kinh một chuyến”.
“Vậy bên này…”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ để lại người ở đây. Hơn nữa lần này tôi về cũng có thể thuận tiện nhờ anh trai tôi chút chuyện”.
Lăng Lạc Xuyên quay sang nhìn lá mùa thu rơi bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Là lúc để tất cả mọi thứ đáng chết kết thúc rồi”.






Đời này kiếp này, không còn cơ hội gặp nhau
Mẹ, mẹ nhìn kìa, sao anh kia lại khóc?
Lăng Lạc Xuyên bước vào phòng bệnh của Vị Hi, cô vẫn chưa tỉnh, Trì Mạch đang ở bên trông coi, gật đầu với anh rồi đi ra.
Anh ngồi cạnh giường, nắm tay cô, “Vị Hi, anh phải đi rồi, bệnh tim của cha anh tái phát, đã vào phòng chăm sóc đặc biệt. Chị gái anh nói chỉ có thể kéo dài vài hôm”.
Nói tới đây, đôi mắt anh dâng đầy vẻ bi thương, anh cười, “Anh luôn cho rằng có đánh cũng không đánh chết nổi ông ta, không ngờ một người khỏe mạnh như vậy lại bị anh chọc tức đến mức này. Xin lỗi em, anh phải để em lại đây một thời gian, vệ sĩ sẽ phụ trách sự an toàn của bọn em, Trì Mạch và Như Phi sẽ chăm sóc thật tốt cho em”.
Vài tiếng sau đó, Lăng Lạc Xuyên ngồi trên chuyến bay đêm bay thẳng tới Bắc Kinh, cảm giác trái tim mình cũng co thắt từng chút một theo độ cao. Anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố dần trở nên bé nhỏ, đất liền cũng vậy, cuối cùng biến mất trong màn đêm tối om.
Anh cúi đầu, cảm thấy mình dường như nên làm điều gì đó, nếu không sẽ không thể kiềm chế nổi sự bi thương trong lòng.
Anh xin một tờ giấy trắng từ cô tiếp viên hàng không, nắm bút, trầm mặc suy nghĩ rất lâu mới viết lên đó:
Vị Hi, giây phút lên máy bay, anh luôn nhớ đến dáng vẻ trước kia cùa em. Nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt tại “Tuyệt sắc khuynh thành”, nhớ đến khung cảnh ở quảng trường, nhớ đến người con gái vừa chơi đàn guitar vừa hát, nhớ đến hoàng hôn của thành phố sau lưng em, nhớ đến đàn bồ câu trắng bay quanh chúng ta hôm đó… nhớ đến rất nhiều, rất nhiều. Nhưng mỗi một bức tranh anh nhớ đến đều bi thương đến vậy. Trước đây anh từng nghe người khác nói có một loại nước mắt được gọi là đau buồn. Lúc này anh mới nhớ ra hóa ra khi em cười, chân mày khóe mắt em đều đang rơi lệ, đều đang đau buồn. Vì sao trước đây anh không nhìn thấy chứ?
Anh luôn nghĩ rốt cuộc anh yêu em từ khi nào? Nhưng thực sự không nghĩ ra. Dường như rất ngắn lại dường như rất dài. Giống như chuyện kiếp này lại giống như chuyện kiếp trước. Có lẽ câu chuyện kiếp trước của chúng ta quá bi thương, kết cục quá thê lương. Vì vậy, anh đã quên mất em, em


Snack's 1967