Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tuyệt Sắc khuynh Thành

Tuyệt Sắc khuynh Thành

Tác giả: Phi Yên

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341555

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1555 lượt.

gần đây anh ta có gì đó không ổn?”.
Tri Mạch gật đầu, “Anh cũng thấy vậy, anh ấy giống như quả bom hình người, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể phát nổ”.
Như Phi căng thẳng hỏi: “Anh ta sẽ không làm tổn thương cô ấy chứ?”.
Trì Mạch lắc đầu, “Không. Vị Hi thành ra như vậy, anh ấy đau lòng hơn bất cứ ai trong chúng ta, sao anh ấy nỡ làm hại cô ấy được?”.
Như Phi thở dài nói: “Ngày trước anh ta là một con người hung hăng ngang ngược, thông minh sắc bén như vậy, bây giờ hàng ngày đều ngây ngây ngô ngô, ánh mắt không hồn, đến phản ứng cũng không nhanh như trước. Có lúc nói một câu với anh ta phải lặp lại ba, bốn lần mới thấy phản ứng, càng ngày càng trở nên chậm chạp, hiền như khúc gỗ…”.
Như Phi chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Anh ta có thể muốn tự sát không? Chúng ta chẳng phải nên nghĩ cách thông báo cho người nhà anh ta, để ý anh ta?”.
Trì Mạch cười gượng một cách bất đắc đĩ, “Cho dù em nhốt anh ấy lại, nếu anh ấy một lòng muốn chết, em cũng không thể làm gì được. Nhưng anh cảm giác anh ấy không phải muốn chết, mà là muốn tiến vào thế giới của Vị Hi, anh ấy muốn vào bầu bạn cùng cô ấy”.
Như Phi nhìn hai người lặng lẽ dựa vào nhau trong vườn, đột nhiên phát hiện ra thần thái của họ càng ngày càng giống nhau, nét mặt càng ngày càng giống hệt.
Cô nhìn đến nỗi hãi hùng khiếp vía, lại nhớ đến những lời cay nghiệt mình nói với Lăng Lạc Xuyên khi ấy, bất giác tự trách mình: “Có phải khi ấy em quá nặng lời không? Vị Hi nói đúng, giận cá chém thớt thật đáng sợ. Thực ra em không hề hận anh ta, nhưng không biết vì sao những lời không kiềm chế nổi ấy cứ trào ra”.
Trì Mạch cười, “Con người là động vật có tình cảm, nếu với tất cả mọi thứ em không chút động lòng mới đáng sợ. Yên tâm đi, anh ấy sẽ không để những lời em nói trong lòng đâu, bây giờ có thể tác động đến tâm trạng và suy nghĩ của anh ấy chỉ có mình Vị Hi. Chỉ có cô ấy mới có thể cứu nổi anh ấy”.
Như Phi nghe xong lắc đầu, “Nhưng em vẫn cảm thấy áy náy, bộ dạng hiện nay của anh ta khiến người ta thấy mà đau lòng. Nếu em có thể thận trọng lí trí như anh thì tốt rồi”.
Trì Mạch đặt bình hoa trong tay xuống, nhìn chăm chú Như Phi đang dọn bữa ăn, “Thực ra anh không hề thận trọng lí trí chút nào. Nếu có một ngày, em trở nên giống Vị Hi, anh cũng sẽ trở thành Lăng Lạc Xuyên. Em tin không?”
Như Phi quay mặt nhìn thẳng vào mắt anh, gật đầu,
“Em tin”.
Trì Mạch cúi đầu cười, lại nhìn về phía vườn hoa, Lăng Lạc Xuyên đang sửa lại mái tóc cho Vị Hi, lắc đầu rồi than, “Anh ấy như vậy không được, chỉ sợ đến cuối cùng sẽ ép cả hai người đến bước đường cùng”.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vị Hi nghỉ ngơi trong phòng. Một mình Lăng Lạc Xuyên ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, nhìn lên bầu trời dường như đang suy nghĩ gì đó”.
Trì Mạch bước tới, đưa anh chai bia, “Có cần uống chút không?”
Lăng Lạc Xuyên lắc đầu, “Cảm ơn, tôi đã cai rồi”.
Trì Mạch gật đầu, dựa vào thành lan can gỗ trước mặt anh nói: “Cai cũng tốt, uống rượu quả thật làm hỏng việc, thậm chí có thể gây ra những sai lầm không thể cứu vãn. Nhưng điều này không đáng sợ, đáng sợ là khi anh tỉnh táo lại phát hiện mọi thứ đã hối hận cũng không kịp từ lâu rồi”.
Trì Mạch nhìn anh chăm chú trong giây lát rồi nói: “Thực ra tôi nên đập cho anh một trận, không chỉ vì Như Phi mà còn vì Vị Hi. Có điều nhìn bộ dạng bây giờ của anh, tôi nghĩ đã không còn cần thiết nữa. Kết quả như vậy, không ai đau lòng hơn anh”.
Lăng Lạc Xuyên gật đầu, tiếp tục nhìn bầu trời đến thất thần.
Trì Mạch uống một ngụm bia, đột nhiên nói: “Vậy chắc anh cũng biết, trước đây tôi từng thích Vị Hi. Không, nên nói tôi vô cùng say đắm cô ấy. Cô ấy rất xinh đẹp, nhưng điều khiến tôi say đắm cô ấy không phải hình dáng của cô ấy mà là ở cô ấy có một thứ…”.
Anh nhìn chai bia ngẫm nghĩ, “Khiến người ta không nói rõ được, một thứ tựa như hi vọng. Giống như một người đang đi trên con đường tối tăm, anh rất mong đợi nhìn thấy chút gì đó, mà Vị Hi chính là một điểm sáng le lói trong bóng tối, thắp sáng bóng tối cho anh”.
Lăng Lạc Xuyên lẩm bẩm lặp lại một lần, “Hi vọng? Nó có quan trọng với anh không?”.
“Từng không hề có chút giá trị nào, khi thứ anh đối mặt là một thế giới dùng bạo lực để khống chế bạo lực, anh căn bản không biết hi vọng là cái gì. Nhưng khi anh nhìn thấy một người con gái xinh đẹp, thuần khiết ngồi cạnh anh, bộc lộ ánh mắt tin cậy với anh, cho dù là kẻ cặn bã, anh cũng sẽ cảm động”.
Má Lăng Lạc Xuyên khẽ run lên, Trì Mạch uống một ngụm bia, tiếp tục nói: “Những đứa mồ côi sau chiến tranh thế giới thứ hai như chúng tôi, đa phần đều sinh ra từ thù hận, vừa ra khỏi bụng mẹ đã mang trong lòng ác ý. Tôi chưa từng cho rằng mình là người tốt, nhưng Vị Hi luôn nói tôi tốt, bị cô ấy nói nhiều, tôi liền cho rằng mình có lẽ thực sự là một người tốt. Sau đó phát hiện thực ra làm người tốt cũng không tồi, ít nhất an bình hơn kẻ xấu rất nhiều”.
Lăng Lạc Xuyên nhìn mặt đất, đôi mắt sâu tựa như hồ nước chết, “Cô ấy cũng từng tin cậy tôi như vậy, đáng tiếc, cô ấy đã tin nhầm tôi. Như Phi nó


XtGem Forum catalog