
Tác giả: Phi Yên
Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015
Lượt xem: 1341456
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1456 lượt.
ng đêm tối đen như mực.
Anh điên rồi! Giây phút đó anh mới biết, anh đã thua, thua hoàn toàn! Anh phụ cả thiên hạ, thắng tất cả nhưng thua mất một thế giới, một thế giới sinh ra vì cô!
Cuối cùng cô vẫn đi theo cậu ta, cho dù cậu ta đã chết, cậu ta cũng có được cô. Cậu ta đã thắng! Lăng Lạc Xuyên thắng rồi! Chỉ trong chốc lát, cậu ta lật đổ mọi thứ của anh dễ như trở bàn tay.
Cũng may người giúp việc phát hiện sớm, kịp thời gọi xe cứu thương. Cô mất máu quá nhiều, nhưng chưa chết.
Trên ghế hành lang bệnh viện, anh đi chân trần, run rẩy ngồi đó, toàn thân đầy máu. Anh nhìn đôi tay mình, ánh mắt ngưng đọng, tầm nhìn không rõ ràng. Giây phút ấy, anh vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cho tới khi bác sĩ và cảnh sát nói cho anh biết cô đã liên tục mài cổ tay mình trên thanh sắt ngang của chiếc giường phục cổ, cho tới khi mài rách thịt mình. Sau đó, cô dùng răng cắn đứt động mạch…
Cả quá trình gần như đau đớn, khó khăn đến mức không người bình thường nào có thể tưởng tượng ra, nhưng cô đã làm được. Nếu không phải vì giấc mơ ấy, cô gần như đã thành công.
Giây phút nghe được tin này, anh như kẻ điên chết lặng người, anh quả thật không cách nào tin nổi vào tai mình.
Tất cả những người biết chuyện này đều nói đâu có ai tự sát như vậy? Chỉ có người thần kinh không bình thường mới làm như vậy, cô ấy nhất định đã điên rồi.
Chỉ có anh biết, cô không điên, không ai bình tĩnh khách quan, lập kế hoạch chu đáo tỉ mỉ hơn cô. Cô sớm đã nhìn thấu anh là người như thế nào, dù cho anh nói những lời đường mật bên tai cô nhiều hơn nữa, dù cho anh dùng mọi thủ đoạn hung ác tàn bạo hơn nữa trên cơ thể mỏng manh, yếu đuối của cô. Cô cũng muốn rời xa anh, cố gắng bằng mọi cách cũng phải rời xa anh. Ở bên anh, cô sống không bằng chết.
Anh ngồi trước giường bệnh, nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu của cô, hàng vạn tình cảm dâng trào, cuộn xoáy trong lòng anh, có bi thương, có chua xót, có yêu thương nồng nàn, còn có…
Anh cầm một quả táo lên, vừa gọt vỏ vừa nói với người còn chưa tỉnh, “Tất cả mọi người đều nói em điên rồi, chỉ có anh biết em đang nghĩ gì. Em muốn đi theo cậu ta, có phải không? Nhưng em đã không tìm thấy cậu ta. Máy bay cậu ta ngồi bị người ta phá nổ thành ba khúc. Đừng nói là xác chết, đến mảnh vụn cũng không còn, sớm đã thành tro bụi, em đi đâu tìm cậu ta? Cho dù em tìm thấy cậu ta thì có thể thế nào? Em là vợ anh, em chết rồi, trên bia mộ cũng phải mang họ anh. Vì thế…”.
Ngón tay lạnh lẽo của anh áp lên cổ cô, cúi xuống ghé sát tai cô, cười như ma quỷ, “Em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh. Sống không chung chăn, chết chung huyệt, em muốn vậy à? Anh lại muốn các người chết cũng không thể ở bên nhau!”.
Nơm nớp lo sợ
Anh đang xử lăng trì cô bằng cách của riêng mình, còn cô cũng đáp lại anh bằng cách như vậy, họ đều tàn nhẫn như nhau, có thể giày vò lẫn nhau đến mức không thể chống đỡ nổi.
Nguyễn Thiệu Nam mở trừng hai mắt nhìn ánh sáng chói mắt, trời đã sáng rồi.
Anh sững sờ nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, tựa như từ địa ngục trở về thiên đường, đây là thư phòng của anh, rộng rãi sáng sủa, không có bóng tối vô bờ vô bến, ngoài cửa sổ không hề mưa.
Người giúp việc ở ngoài gõ cửa, “Cậu chủ, cô chủ tỉnh rồi”.
Vị Hi cắn thìa nhìn anh, “Em không biết anh thích ăn vị gì, mỗi loại em mua một ít, kết quả liền biến thành thế này đây”.
Nguyễn Thiệu Nam cười cười, cầm thìa ăn từng miếng 1ớn.
Vị Hi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Thiệu Nam, trước đây có phải em không tốt với anh không?”
Nguyễn Thiệu Nam suýt nghẹn, vội vàng uống ngụm nước hoa quả, hỏi ngược lại: “Vì sao em hỏi thế?”
“Bởi mỗi lần em tốt với anh một chút, anh liền rất vui vẻ, rất cao hứng, giống như rất khó đạt được vậy. Vì thế em liền nghĩ nhất định trước kia em không tốt với anh, nếu không sao anh lại như vậy?”.
Nguyễn Thiệu Nam giơ tay ra vuốt ve gương mặt tươi sáng như ánh mặt trời của cô, nói có phần đa cảm: “Em rất tốt với anh, luôn rất tốt. Là bản thân anh không biết quý trọng hạnh phúc, trước đây không biết quý trọng em”.
Vị Hi nghiêng đầu nhìn anh, khó hiểu: “Trước đây chúng ta thế nào?”.
Nguyễn Tlnệu Nam sững sờ một lát, lập tức cười nói: “Chẳng phải anh từng nói với em ư? Hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau rồi. Sau đó cha em liền gả em cho anh, nhưng không may, sau khi em gả cho anh không được bao lâu thì cha mẹ em lái xe đi du lịch, trên đường xảy ra tai nạn. Hai người bọn họ bất hạnh qua đời. Não của em bị chấn thương nặng mới không thể nhớ được chuyện trước kia”.
“Em không có anh chị em nào khác à?”.
Nguyễn Thiệu Nam nhìn cốc kem của mình dần tan chảy dưới ánh mặt trời, lắc đầu, “Không có, em là con gái độc nhất”.
Vị Hi gật đầu, uống ngụm nước hoa quả, lại nói: “Vậy một mình anh chăm sóc em, nhất định rất vất vả”.
“Không vất vả chút nào, anh chỉ hận bản thân không cách nào gánh thay em những đau khổ đó”.
Vị Hi cắn thìa, bật cười một cách