
Tác giả: Bát Bảo Trang
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341876
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1876 lượt.
chúi về phía trước. Anh ta nhanh chóng kéo tôi vào lòng, vòng tay siết chặt, giọng nói run run: “Anh đã nói với em như thế nào? Đừng đối xử bất công với chính bản thân mình, đừng có tệ bạc với bản thân như thế! Sao lúc nào em cũng không nói gì với anh?”.
Nói với anh thì giải quyết được gì chứ? Mọi chuyện đã thành ra thế này thì càng không thể nói với anh được. “Anh bỏ tay ra đi, em không sao.”
Thiệu Bỉnh Hàm đằng hắng một tiếng rồi vòng một tay xuống khuỷu chân tôi. Trong chớp mắt, anh ta bế thốc tôi lên rồi lấy chân đá cánh cửa khép lại, sau đó đi thẳng vào trong phòng.
Tôi ôm chiếc chăn mỏng ngồi thu lu trên ghế sô pha, nhìn anh ngồi bên cạnh gọi điện đặt đồ ăn sẵn mang tới: “Làm sao mà tôi biết gọi món nào chứ! À, món nào mà bà bầu hay ăn ấy, phải bổ dưỡng vào! Ừm, được, vậy món đó đi! Nhanh nhanh một chút!”
Đồ ăn được đem đến rất nhanh, nhìn điệu bộ Thiệu Bìỉnh Hàm lúc ăn cơm còn căm phẫn giữ chặt điện thoại trong tay, tôi biết, anh ta định gọi điện cho Mục Thần Chi để tính sổ, thế là vừa ăn xong, tôi liền lau miệng đứng dậy. “Cám ơn. Em tự bắt xe về…”
Thiệu Bỉnh Hàm gõ điện thoại lên đầu tôi. “Ngồi yên. Còn nói luyên thuyên nữa là anh sẽ cho điện giật chết em đấy!”
Anh ta định biến điện thoại thành côn cảnh sát sao?
Tôi nghe thấy tiếng khóa trái cửa. Lúc trở vào, Thiệu Bỉnh Hàm lôi từ trong tủ ra một đĩa nhạc, rồi như tự nói với chính mình: “Tâm trạng không vui thì phải nghe nhạc.”
Tiếng dương cầm thánh thót dạo đầu bài hát, là một ca khúc của Lương Tịnh Như:
Em nói, em yêu phải người không nên yêu, trái tim em đầy rẫy những vết thương.
Em nói, em phạm lỗi lầm không nên mắc, trái tim tràn đầy nuối tiếc.
Em nói, em đã nếm trải đủ mọi khổ đau của cuộc sống, không tìm được người em có thể tin tưởng.
Em nói, em cảm thấy vô cùng đau khổ, thậm chí là bắt đầu nghi ngờ số mệnh…
Nét mặt vẫn bình thản, nhưng chỉ có tôi mới biết, bàn tay mình giấu kín dưới chăn đang run rẩy. Hai câu hát cuối cùng đã động chạm đến những dây thần kinh nhạy cảm nhất của tôi.
“Em không nghe bài này đâu!”
“Đây là bài Khi tỉnh cơn mơ, em phải nghe!”
Thiệu Bỉnh Hàm chỉ ngồi ghé nửa mông vào ghế sô pha đối diện, nụ cười thâm thúy còn mang theo cả hàm ý giận dỗi, lại còn nhẩn nha hát theo:
Vẫn biết rằng đau thương là khó tránh, mỗi lúc tỉnh cơn mơ, có những điều em không cần phải hỏi, có những người em mãi mãi cần chờ đợi.
Hai giọng hát hòa vào nhau như hai đợt sóng lớn thi nhau xô đến khiến tôi chao đảo. Tôi tức quá quát lên thì những giọt nước mắt cũng thi nhau tuôn chảy. “Thiệu Bỉnh Hàm, rốt cuộc là anh có ý gì? Anh biết tôi hèn nhát, yếu đuối, cho dù tôi có đáng đời thì anh cũng đừng khiêu khích tôi như vậy chứ!”
Thiệu Bỉnh Hàm tắt máy hát rồi nhảy qua bàn, dang hai tay ôm tôi vào lòng: “Ôi, thật đáng thương, em khóc nức nở thế này sao? Bề ngoài thì trông giống hệt sói, vậy mà lại có con thỏ đế ẩn nấp bên trong.”
Bàn tay của anh ta hơi lạnh, những ngón tay luồn qua mái tóc tôi giống như hạt mưa đậu trên những cánh hoa lê. Tôi khịt mũi. “Mấy ngày trước em mới đi cắt kiểu đầu này, nếu em có khóc thì cũng phải khóc giống hoa lê trong mưa chứ đâu giống sói. Anh giữ chút khẩu đức có được không?”
“Thế ban nãy ai gầm gừ như sói chứ?” Một tay anh ta nâng mặt tôi lên, tay kia giúp tôi lau nước mắt. “Hừm, mặt vừa trắng vừa đỏ, đúng là một cây hoa lê bị mưa quật cho tơi tả. Còn đôi mắt này à, xem ra vẫn là mắt thỏ.”
Vừa nghe anh ta nhắc đến mắt đỏ như mắt thỏ tôi chợt nhớ ngay đến “hai củ cà rốt” trong lần đầu gặp.
“Nữ thí chủ quảng kết thiện duyên, lấy từ bi làm cốt cách, không nên chấp nhặt với một con khỉ.” Giọng nói của Mục Thần Chi cứ vang vọng bên tai, tôi quay mặt đi, muốn thoát khỏi vòng tay Thiệu Bỉnh Hàm.
“Ôm một tí thì chết hay sao? Em đã đến đây thì không được phép đi khỏi!”
“Thế thì chết quách đi cho xong! Muộn thế này rồi em ở đây thì ra thể thống gì chứ? Na Na sẽ giận đấy.”
“Sao em cứ thích lo cho người khác thế? Em nghĩ cho bản thân mình một chút có được không?” Thiệu Bỉnh Hàm mím miệng vẻ không vui.
“Chính là nghĩ cho bản thân nên em mới không ở lại đây. Bây giờ anh đã là bạn trai của Na Na rồi.”
Thiệu Bỉnh Hàm đứng dậy đi rót một cốc nước, uống ừng ực từng hớp rồi cất giọng đều đều: “Anh và cô ấy đã chia tay rồi, anh chưa bao giờ thích cô ấy.”
Tôi tức tối hỏi lại: “Sao anh lại như vậy? Đã không thích thì sao còn muốn Na Na làm bạn gái anh?”
“Bạn đồng hành thôi! Cũng không phải là anh không cho cô ấy tiền!”
Tôi biết ý nghĩa của cái gọi là “bạn đồng hành”. Những người đàn ông như anh ta thay “bạn đồng hành” như thay áo. Có người chỉ đi cùng trong một tối, người nào lâu nhất cũng không được một tháng. Cho dù sau này những cô gái ấy gây phiền phức thế nào thì họ chỉ cần bỏ ra một món tiền là có thể dẹp yên mọi chuyện.
Nhưng tôi thì thật sự không chịu nổi, vì tôi nghĩ đến chính bản thân mình, nghĩ đến những tờ ngân phiếu mà Mục Thần Chi ném vào mặt tôi, bỗng nhiên sự phẫn nộ trong lòng bừng lên, tôi nghe thấy giọng nói lanh lảnh nhưng vỡ