Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341880

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1880 lượt.

à Mục Thần Chi nhưng tôi lại không thể khai báo tội trạng của anh ta cho Thiệu Bỉnh Hàm, bởi sợ Thiệu Bỉnh Hàm sẽ dùng cực hình xét xử anh ta.
“Em mệt rồi.” Tôi đi vào phòng ngủ, sau lưng còn vang vọng bước chân vội vàng của Thiệu Bỉnh Hàm. Anh ta đứng dậy, bước nhanh đuổi theo rồi ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Hơi thở gấp gáp của anh ta phả lên cổ tôi rất khó chịu. tôi rất sợ, gỡ từng ngón tay của anh ta ra. “Này bánh nướng, là bạn bè thôi, anh đừng như vậy!”
“Không như vậy cũng được, nhưng nếu nàng không bẩm báo toàn bộ sự thật thì trẫm sẽ cho nàng làm bạn đồng sàng đêm nay.” Anh ta cười khẽ. “Đương nhiên, nàng có thể phản kháng.”
Thấy tình hình không thể giấu giếm sự việc được nữa, tôi hít một hơi thật sâu rồi ra điều kiện: “Nói với anh cũng được, nhưng anh phải hứa là không động tay động chân với em nữa, cũng không đi tìm Mục Thần Chi tính chuyện, còn nữa, sau này hai chúng ta phải có giới hạn rõ ràng.”
Tôi bình tĩnh tường thuật lại toàn bộ sự việc, nhưng khi nhắc đến bố thì tôi không thể ngăn nổi nước mắt, đến lúc nhắc đến đứa trẻ trong bụng, tôi càng khóc không thành tiếng.
Thiệu Bỉnh Hàm siết chặt bàn tay, không ngừng run lên, anh ta thở mạnh như con mãnh thú bị chọc giận, vớ lấy chiếc đèn bàn trên giường ném “choang” một tiếng, chiếc đèn thủy tinh trắng va vào tường rồi rơi xuống thành đống vụn vỡ.
Tôi cúi đầu chết lặng, nhưng khi thấy sự căm phẫn trong lòng Thiệu Bỉnh Hàm đã lên đến cực điểm, vội vàng sải bước ra ngoài thì tôi nhanh chóng chồm tới ôm chặt eo anh ta.
“Anh đã hứa là sẽ không đi tìm anh ấy cơ mà!”
Thiệu Bỉnh Hàm thật sự giận dữ, hất tôi ra. “Anh nói mà không giữ lời đấy! Nếu không xử anh ta thì anh không mang họ Thiệu.”
Đầu tôi đập vào cánh cửa rồi sưng u một cục, rất đau, tôi ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc hu hu. “Anh đã hứa với em rồi mà!”
Nắm tay của Thiệu Bỉnh Hàm từ từ nới lỏng, anh ta khom người xuống xoa đầu cho tôi. “Em bảo vệ anh ta để làm gì? Có anh ở bên, xem anh ta còn dám ức hiếp em nữa không?”
Điện thoại đổ chuông, Thiệu Bỉnh Hàm nhấn nút nghe. “Có chuyện gì thì nói mau.” Sau đó anh ta dìu tôi ngồi vào ghế sô pha, vừa không ngừng xoa vết thương cho tôi vừa hỏi han ân cần: “Còn đau không?”
Điện thoại trên mặt bàn trước ghế sô pha phát ra giọng nói rành mạch của Thịnh Hạ, còn có cả nụ cười đầy ẩn ý:
“Này, không làm lỡ việc của cậu chứ?”
“Không, nói nhanh đi, tớ đang bận.” Thiệu Bỉnh Hàm giục giã rồi quay lại xin lỗi tôi: “Đều tại anh, vừa rồi anh không chú ý. Em cố chịu đau chút, sưng to thế này kia mà”.






Không phải là không bận tâm
Yêu anh là một sai lầm,
Em không sợ đau khổ, tự nguyện dấn thân vào con đường lạc lối
Anh đi đường anh, em vờ như không biết,
Em biết anh có những nỗi lòng không thể nói ra,
Mục Thần Chi nâng tôi dậy, đôi mắt hằn những tia máu đã không còn đẹp đẽ như bình thường, những đường gân trên cánh tay cũng nổi lên xanh lét: “Em thử nói lại lần nữa xem!”
Kim giây trên chiếc đồng hồ đeo tay của anh ta vẫn không ngừng tích tắc bên tai tôi. Không khí đầy mùi thuốc sát trùng. Trong không gian yên tĩnh đến quái gở này, tôi lại không thấy sợ hãi, chỉ có cảm giác buồn chán bởi tại sao tôi vẫn còn sống?
Đầu óc tôi như chiếc ống kính máy quay chuyển động chóng mặt, mấy nghìn bức thư anh ta viết, còn có cả nụ cười mỉa mai của Tô Na Na.
Nhưng cậu cũng không thể yêu anh ta, nằm dưới kẻ thù đã giết chết bố mình, rồi bị anh ta hết lần này đến lần nọ chơi xỏ, cậu không thấy như vậy là rất thô bỉ sao? Sao cậu có thể vô liêm sỉ đến vậy?
Tôi rất buồn, thật sự rất buồn, nhưng vẫn phải mỉm cười.
“Một nghìn lần cũng thế cả thôi. Tôi không yêu anh, tôi hận anh! Anh muốn có con thì sẽ có người đẻ cho anh. Chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa.”
Bàn tay Mục Thần Chi túm chặt vạt áo tôi không ngừng run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run run. Anh ta cười nhạt.
“Em có thể rời bỏ anh?”
“Ha ha ha, tùy anh thôi! Mẹ tôi, Tiêu Hàn Ý, hay là cả Tô Na Na, ai cũng được, anh đều có thể uy hiếp. Tôi nghĩ gây ra một vài chuyện không có gì là khó. Ví như việc lén lút báo thù Thịnh Hạ, hoặc là xăm thêm vài đường trên cánh tay đều được! Dù sao những chuyện như thế này tôi đã làm không biết bao lần, chỉ cần anh chịu đựng được! Mà nếu anh thấy chán thì cũng có thế giết tôi.”
Hai bàn tay anh ta bóp vào cổ tôi, như một chiếc vòng sắt cứ thế khép chặt lại. Tôi không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ chăm chăm nhìn lên trần nhà, vài giọt nước mắt chảy ngược vào tai, còn một số khác lại rơi xuống gối.
Con người, hóa ra lại có nhiều nước mắt đến thế.
Tại sao hận một người như vậy mà lại có thể rơi nước mắt vì họ?
Không biết Mục Thần Chi buông tay ra từ lúc nào, chỉ ngồi nhìn những vết bầm tím trên người tôi như kiểu đang suy tư gì đó. Bao nhiêu vết thương đều do anh ta để lại. Có lẽ đó chính là những vết thương mà anh ta để lại nên tôi mới không còn cảm thấy đau đớn.
Ngón tay anh ta dịch chuyển theo ánh mắt, từ tốn chạm lên gương mặt đẫm nước mắt của tôi. Đ


Pair of Vintage Old School Fru