Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341885

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1885 lượt.

òn có cả bố tôi nữa, quen thuộc mà cũng vô cùng xa lạ…
Tất cả đều mơ hồ, rất ẩm ướt, rất lạnh, sắp tan chảy và sẽ phải kết thúc.
Mục Thần chi đột nhiên phá lên cười. “Em muốn chết, anh sẽ không để em chết! Chẳng phải em muốn rời xa anh để tìm thằng khác sao? Tần Niệm? Thiệu Bỉnh Hàm? Hay là Tiêu Hàn Ý? À, anh quên mất, em còn có cả Thịnh Hà nữa. Anh nói cho em biết, em không cần phải nghĩ ngợi, nếu em tàn phế thì cũng phải tàn phế bên cạnh anh!”
Tất cả mọi thứ đảo lộn, xoay tròn trong mắt tôi. Tôi cố gắng mở thật to mắt nhưng cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Còn lại chút sức lực cuối cùng, tôi cố dùng để phát ra những lời nguyền rủa dành cho một con quái vật: “Mục Thần Chi, tên đê tiện, đồ khốn nạn! Dù anh có là kẻ giam hãm thể xác tôi cả đời thì cũng không bao giờ anh có được trái tim tôi đâu!”.
“Anh chỉ cần thể xác em thôi, cần trái tim em để làm gì chứ?” Anh ta cười lạnh lùng, nhìn tôi đi xuống địa phủ.
Tôi vơ lấy chiếc gối bên cạnh đập vào Mục Thần Chi nhưng chiếc gối lại bị rơi mất, chỉ còn bàn tay tôi không ngừng run rẩy.
“Em bản lĩnh như thế, thử lê ra khỏi chỗ này xem sao.” Mục Thần Chi nghĩ rằng tôi sẽ không có đủ sức khỏe cũng như gan dạ làm điều đó nên đắc chí vỗ vỗ lên mặt tôi rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.






Xin lỗi em yêu!
Em nhìn thấy hai con nhím cô đơn,
Lảo đảo dìu nhau bước đi trên con đường cao tốc dưới bầu trời đầy tuyết.
Những chiếc xe qua lại có thể đâm chúng bất cứ lúc nào.
Nếu tình yêu là một căn bệnh,
“Mật Mật, giọng của con nghe lạ quá! Con và Tiểu Mục dạo này thế nào?”
“Con bị cảm thôi mà.” Tôi áp tay lên gò má nóng bỏng, xem ra bị bệnh cũng có cái tốt. “Mẹ cứ yên tâm, con với Mục Thần Chi rất hạnh phúc.”
Tắt điện thoại, tôi bưng mặt khóc. Tôi gọi cho Tô Na Na, không đợi cô ấy kịp nói gì đã nức nở: “Na Na, tớ sắp không chịu nổi nữa rồi, tớ không còn chỗ nào để đi cả, tớ có thai rồi…”
Hơi thở đầu dây bên kia mỗi lúc một nặng nề, tôi còn đang hoang mang thì nghe thấy giọng nói của Thiệu Bỉnh Hàm: “Phó Tiểu Mật?”
Tôi bỗng vô cùng rối bời, nhanh chóng lấp liếm: “Không phải, không phải, tôi gọi nhầm số!”
Tắt máy, những cơn gió lạnh ùa đến, quyện với mồ hôi lạnh túa ra trên khắp cơ thể khiến người tôi như mọc thêm những tơ nhện lằng nhằng, dày kín, vô cũng nhớp nháp nhưng không thể dứt đi nổi, tất cả tạo thành cảm giác chán ngán và bất an.
Tô Na Na và Thiệu Bỉnh Hàm đang ở bên nhau? Chẳng phải tôi gọi điện thoại là gây thêm phiền nhiễu cho họ sao? Thiệu Bỉnh Hàm mà biết chuyện này thì biết đâu lại tìm Mục Thần Chi tính sổ…
Tôi hận một nỗi không thể khâu miệng mình lại, chỉ biết nằm co ro trên ghế đá, mặt ghế được lau khô rồi lại ẩm ướt. Nếu ngủ qua đêm ở đây, e rằng tôi sẽ thật sự bị nổi mốc. Tôi cố sức co hai chân lên nhưng vẫn thấy lạnh đến ghê người.
Tôi lôi mấy trăm tệ trong ví ra đếm đi đếm lại rồi bật cười chua chát. Số tiền quá ít ỏi, liệu có đủ để qua mấy đêm trong nhà trọ hay không?
Công viên rất ít người qua lại, lá cây rụng bị gió thổi xào xạc trên mặt đất. Tôi bị một cánh cửa xe bỗng mở chắn hết lối đi, tưởng là có ai đó xuống xe nên tôi vội vàng xin lỗi rồi lùi lại phía sau vài bước tránh đường. Trong xe, một giọng nam quen thuộc vọng ra, giọng nói ẩn chứa sự tức giận: “Lên xe!”
Tại sao hai lần tôi rơi vào tình trạng thê thảm nhất đều gặp anh ta? Nhưng lần này tôi chẳng có dép lê mà ném vào đầu anh ta nữa.
“Không cần, không tiện đường!” Tôi cố nặn nụ cười, ý thức được rằng đôi mắt đỏ mọng của mình có thể tiết lộ tất cả nên tôi lập tức cúi đầu bước đi.
Thiệu Bỉnh Hàm không xuống xe, nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Đi đâu mà không tiện đường?”
“Về nhà.”
“Đứng lại cho ta! Cô thử đi thêm hai bước nữa xem!” Giọng nói tức giận của Thiệu Bỉnh Hàm cũng thật đáng sợ, nhất là lúc anh ta đẩy cửa xe, trừng mắt tiến lại phía tôi, tôi chỉ biết cúi đầu thật thấp.
“Xem cái bộ dạng hèn nhát của em đi! Muốn trốn cái gì chứ?” Thiệu Bỉnh Hàm nắm cánh tay tôi rồi kéo về phía cửa xe.
“Không cần anh quan tâm đến tôi!”
“Anh không để ý đến em, vậy ai để ý đến em đây?” Anh ta nhíu mày rồi ấn tôi ngồi vào xe.
Mục Thần Chi cũng nói thế với tôi, nhưng cuối cùng anh ta đánh tôi, ức hiếp tôi, hung tợn hơn bất kỳ ai khác!
Cửa xe bị khóa lại, tôi mệt mỏi nói: “Thật sự là không có chuyện gì, anh về nhà đi! Muộn thế này rồi, Na Na…”.
“Còn nói luyên thuyên nữa thì ta sẽ xé xác!” Thiệu Bỉnh Hàm nói những lời độc ác, đạp mạnh chân ga, chiếc xe vút đi như tên bắn.
Căn chung cư của Thiệu Bỉnh Hàm nằm trong tòa nhà xa hoa nhất của thành phố S. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, vừa bước vào nhà thì cái ý niệm về câu nói thỏ khôn đào ba hang cứ ám ảnh trong đầu óc tôi. Tôi nhăn mặt chán ngán.
“Dù em có vào thì một lát nữa cũng sẽ đi khỏi.”
“Không đi vào thì cũng đừng mong đi khỏi.” Có vẻ Thiệu Bỉnh Hàm rất giận dữ, đẩy mạnh tôi vào trong nhà.
Tôi đang ốm, cơ thể mềm yếu chẳng khác nào bùn đất, vừa bị anh ta đẩy mạnh thì loạng choạng