XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341881

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1881 lượt.

hoại thì không ngừng đổ chuông. Là Mục Thần Chi! Tôi dứt khoát tháo pin ra, nhét điện thoại xuống dưới gối.
“Ting ting ting!” Chuông cửa reo lên ba hồi. Đồng hồ treo tường điểm đúng ba giờ mười bốn phút.
Tôi dụi mắt đi bật đèn. Vừa nhìn qua lỗ cửa đã thấy Mục Thần Chi hiên ngang đứng bên ngoài.
“Sao lại tắt điện thoại? Mở cửa mau! Anh biết em đang đứng ở bên trong.” Trong giọng nói trầm khàn của anh ta có chút mất kiên nhẫn.
Úi! Anh ta có thể nhìn xuyên cửa sao?
“Tôi đang ngủ.” Anh là ai chứ? Chúng ta quen nhau sao? Tại sao tôi phải mở cửa cho anh?
“Em ngủ ở ngoài nhà à?” Mục Thần Chi cười cười, “Ngoan nào. Mở cửa ra”.
Anh ta đúng là con sói già đóng bà lão già. Nhưng tôi cũng chẳng phải là dê con ngu ngốc.
“Mục tiên sinh phải chăng bị mộng du? Anh đến nhầm nơi rồi!” Nếu anh không xuống thì người đẹp ở tầng dưới lại sốt ruột cho mà xem.
Một khoảng im lặng kéo dài sau đó. Ánh đèn tự động ngoài lối đi cũng tắt. Chắc anh ta bỏ đi rồi. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đứng tựa lưng vào cánh cửa. Mặc dù hơi lạnh nhưng tôi không muốn trở vào nhà.
Không biết bao lâu sau, giọng nói trầm ấm của Mục Thần Chi mới lại cất lên: “Anh nhớ em!”. Giọng nói ấy còn có cả sự mỏi mệt, chán chường. Bên ngoài không có ai. Có lẽ là tôi đã thật sự hoảng hốt mà sinh ra ảo giác.
Tôi kéo tấm rèm cửa màu hồng đậm tạo một thứ âm thanh ngân dài. Từ tầng thứ mười sáu có thể nhìn xuống chỗ để xe. Trong tĩnh mịch, từng hàng xe vẫn ngay ngắn. Dù chúng có màu sắc gì thì trong đêm cũng chỉ còn là một chấm đen nhỏ, giống như những chú kiến đang ngủ say sưa.
Chỉ có một chiếc xe vẫn sáng đèn mà tôi cứ dõi theo mãi. Đến tận khi tôi kéo rèm cửa lại mà nó vẫn không rời đi.
Hôm sau là Chủ nhật. Tôi ngủ đến tận trưa mới dậy. Vừa lắp pin điện thoại thì chuông đã reo.
“Chào em!”
“Ừm.”
“Phó tiểu thư! Quà lần trước em hứa với tôi đến bao giờ thì tặng đây?”
Hôm qua chắc chắn là tôi mộng du! Cái người này vừa mới tối qua thôi còn hôn hít say đắm một cô gái khác trước mặt tôi, rồi nửa đêm nửa hôm lại đứng ngoài cửa nói nhớ nhung gì đó, sáng nay đã xưng hô với tôi đầy xa cách, “Phó tiểu thư”. Nếu không phải tôi mộng du thì cũng là não anh ta có vấn đề.
“Mục tiên sinh muốn nhận quà gì?” Hôm đó quả thực là tôi đã thất lễ với anh ta, nhưng ai mà ngờ anh ta đòi quà thật chứ.
“Anh muốn gì thì em sẽ tặng anh thứ đó chứ?”
“Trong khả năng cho phép.”
“Ồ, vậy thì tặng em cho anh đi.” Mục Thần Chi hình như đang mỉm cười, nhưng giọng nói không hề cợt nhả.
Tim tôi đập mạnh, mặt cũng ửng hồng. Tôi vội áp tay lên má. “Xin lỗi. Hàng đã bán rồi.”
Mục Thần Chi lại cười, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: “Hả, thế phải làm sao giờ? Những thứ khác anh đều không cần”.
Anh coi tôi là cái gì chứ? Bỗng chốc tình cảm, bỗng chốc lạnh nhạt. Bỡn cợt tôi, anh thấy vui lắm sao?
“Thôi được rồi! Không trêu em nữa. Đến số 6 đường Tĩnh An, tiệm bánh Ngô Ái mua hai cái quẩy mang đến công ty cho anh.”
“Hả?” Món quà đơn giản thế thôi sao? “Hai cái quẩy sao? Lại trêu tôi nữa à?”
“Được rồi! Anh thừa nhận là anh nhớ em, muốn gặp em.” Giọng nói đầy mê hoặc, giống như một tia sáng chiếu thẳng vào tim. Không lóa mắt nhưng cũng đủ để người ta ngây dại trong chốc lát. Loại ánh sáng này cũng rất kì lạ. Lúc lạnh lẽo thì có thể khiến người ta chết không toàn thây, khi ấm áp lại khiến họ giống như quả khinh khí cầu được bơm đầy hơi, phiêu du bay thẳng lên trời.
Giây phút này thật đẹp! Nhưng sẽ kéo dài được bao lâu? Ai biết được Mục Thần Chi lúc nắng lúc mưa thế nào? Nhưng tâm trạng tôi giờ không tốt. Ở nhà chịu không nổi nên tôi vẫn quyết định đi. Đây sẽ là lần gặp cuối, đưa quà xong thì sẽ không còn dây dưa gì nữa.
Đây là mùa oi ả nhất trong năm. Giữa trưa nắng, mặt đường nóng bỏng như có lớp sóng ngầm đang sôi trào bên dưới. Hàng cây ngô đồng hai bên đường với những tản lá xanh cũng không ngăn nổii biết bao tia sáng mặt trời soi rọi. Tôi cầm trên tay hộp quà nhỏ đứng bên đường. Tiếng ve đầu hè râm ran khiến lòng tôi bỗng dưng se sắt.
Ngẩng đầu lên, dù đứng ở giữa biển người, dù thời gian thay đổi như thế nào, nhưng bạn vẫn có thể nhận ra trong nháy mắt. Bởi trái tim bạn chưa bao giờ rời xa người ấy. Trong cuộc đời tôi, chỉ có một người như thế - Tần Niệm.
Tôi bất giác lay mạnh huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ. Trước mặt người xe tấp nập, thật giống như một con sông, bờ bên kia rất gần, tôi có thể nhìn rõ anh ấy nhưng luôn có một khoảng cách. Tôi biết rõ nguy hiểm mà vẫn ngốc nghếch băng qua đường. Có thể khi thấy Tần Niệm đi cùng với người khác, tôi đã mất hoàn toàn khả năng suy nghĩ.
Tiếng ve vẫn râm ran bên tai như càng lúc càng gấp gáp. Tôi cảm thấy có điều gì khác thường nhưng đã quá muộn. Định thần lại, tôi mới nhận ra mình đang đứng giữa lòng đường, trên tay cầm hộp quà nhỏ. Đèn xanh đã chuyển sang đỏ mà cũng không hề hay biết.
Bánh quẩy trong hộp vẫn còn nóng, hơi ấm truyền đến cả bàn tay tôi, rất ấm! Nhưng trong mùa nóng nực thế này thì cũng chẳng cần hơi ấm đó. Khi những giọt lệ tuôn rơi, tôi nghe thấy tiếng bá