XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Tác giả: Bát Bảo Trang

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1341882

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1882 lượt.

nh xe ma sát mạnh với mặt đường đến đinh tai nhức óc. Tôi cảm giác mặt trời tạo thành luồng sáng trắng phía trước, vô cùng chói mắt. Mồ hôi cũng thấm ướt chiếc áo phông mà tôi đang mặc.
Cơn đau thắt từ lồng ngực lan rộng ra. Chiếc hộp màu phấn hồng trong tay tôi bị hất tung lên không trung, biến thành một đốm nhỏ trong màn trời xanh ngắt. Bánh quẩy văng ra khỏi hộp rồi rơi xuống. Tôi hoang mang đưa tay ra đỡ nhưng trời đất như bỗng tối sầm lại, tôi không nhìn thấy gì hết.
Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, tay thì đang truyền nước. May mà chiếc xe ấy phanh lại kịp thời nên tôi mới thoát chết. Nhưng xương tôi bị gãy, lại còn bị trầy da nữa.
Những người bạn cùng lớp lũ lượt đến hỏi thăm. Tô Na Na lo lắng nhất, gần như ngày nào cũng ở bên tôi. Tôi gặp nạn, ngay cã Thiệu Bỉnh Hàm và Tiêu Hàn Ý cũng tới thăm. Chỉ không thấy ai trong gia đình tôi tới. Mục Thần Chi cũng không thấy đâu. Đối với những người trong gia đình, tôi đã mất đi cảm giác gắn bó từ lâu rồi. Nhiều khi tôi cảm thấy mình thật giống với loài cỏ dại, bị quăng ra bất cứ nơi đâu. Sống hay là chết thì cũng chẳng có ai bận tâm.
Ngay cả tên bánh nướng cũng tới thăm, vậy tại sao Mục Thần Chi không biết tôi bị tai nạn?
Anh ta từng hôn tôi, nói nhớ tôi, vô cùng dịu dàng. Do anh ta bảo tôi đi mua quà nên tôi mới ra nông nổi này. Một tháng trời, có biết bao người đến thăm tôi rồi lại đi. Chỉ có anh ta là không một lần xuất hiện, cũng chẳng gọi điện hỏi han. Tôi thật sự rất buồn, buồn cho bản thân luôn bị đem ra đùa giỡn, buồn cho sự ứng xử giữa con người với nhau, bên ngoài tỏ ra tử tế nhưng một khi lộ bản chất thì luôn khiến người khác đau lòng, bởi nó quá giả dối và đớn hèn. Có lẽ trên thế gian này, thực sự là không còn ai thật lòng với nhau nữa.
Những ngày nằm trong bệnh viện tôi luôn nghĩ, nếu không phải Mục Thần Chi muốn tôi tặng quà, nếu tôi không đồng ý yêu cầu đó của anh ta thì buổi chiều hôm đó tôi đã ở nhà đánh một giấc dài, cũng sẽ không nhìn thấy Tần Niệm. Tôi thật ngốc, rõ ràng chỉ là một bóng người, rõ ràng biết đó là con đường có thể dẫn đến cái chết, vậy mà vẫn lao vào. Trên đời này, những ai tin rằng vẫn còn những điều đáng tin và đáng trân trọng thì đều là kẻ ngốc nghếch.






Tuổi trẻ ngông cuồng
Tưởng rằng sẽ qua đi, sẽ nhạt nhòa trong ký ức.
Cuối cùng vẫn chờ đợi nơi chốn cũ.
Đối diện với quá khứ,
Em phải làm thế nào để mỉm cười và bước qua?
“Đùa gì thế, vừa mới xuất trận mà.” Thiệu Bỉnh Hàm nói xong nháy mắt với tôi một cái.
“Đây không phải khẩu vị của Nhị ca!” Sở Tây Thừa sán gần tôi thêm chút nữa. “Em gái, Nhị ca nhà anh chưa từng vì cô em nào mà ngày ngày chạy vào bệnh viện thăm nom. Ngay cả việc học hành cũng không nhiệt tình đến thế đâu!”
“Này, cậu sán gần cô ấy như thế làm gì?” Thiệu Bỉnh Hàm xốc cổ áo Sở Tây Thừa đẩy sang bên.
“Đúng đó, cái mắt sói già của cậu làm cô bé sợ rồi kìa.” Minh Thiên Diệu liếc mắt về phía Mục Thần Chi. Anh ta ngồi ở khá xa, cô mỹ nhân ngồi vắt vẻo trên đùi, chốc chốc lại cất tiếng cười nũng nịu.
Tôi ngồi cắn hạt dưa đến khi lưỡi phồng rộp. Nếu sớm biết Mục Thần Chi cũng đến thì tôi đã ở nhà rồi.
“Ái phi, đến đây ngồi cùng trẫm nào.” Thiệu Bỉnh Hàm bắt chước điệu bộ của hoàng đế, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi “xì” một tiếng. “Thánh thượng muốn lừa tôi đến để ăn hạt dưa chăng?”
“Cái đó thì cần gì phải lừa? Thích là làm luôn!” Nói rồi anh ta sán đến cướp hạt dưa tôi vừa cắn xong bỏ vào miệng. “Cướp là được ngay.”
“Nếu ăn đồ của người khác thì mồm nhũn ra, chắc chắn miệng anh sắp chảy thành nước rồi.”
Thiệu Bỉnh Hàm không tức giận, anh vừa giúp tôi bóc hạt dưa, vừa cười, nheo mắt hỏi: “Này, thỏ con. Em thích kiểu đàn ông như thế nào?”.
“Em hả, em thích kiểu đàn ông sống nội tâm và bộc lộ cảm xúc một cách đúng mực.” Hình tượng khác xa anh ta.
“Haizzz. Thôi nào, thôi nào.”
Minh Thiên Diệu thò đầu vào giữa hai chúng tôi, ánh mắt đong đưa kiêu hãnh. “Anh đây là kiểu người ấy, phải không?”
Tôi và Thiệu Bỉnh Hàm đồng loạt hét lớn: “Cút đi chỗ khác”.
“Ngũ ca! Hai người họ đồng tâm hiệp lực ăn hiếp cậu. Cậu còn đứng đó ồn ào làm gì? Thấy chưa, họ đứng chung trận tuyến thì cậu có mà ra tro!” Sở Tây Thừa cười ha ha, còn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của mỹ nhân chim sa cá lặn ngồi cạnh Mục Thần Chi.
“Haizzz! Có đau không?”
“Lâu lắm không gọt. Đứt tay rồi.” Mục Thần Chi lấy khăn lau máu trên ngón tay mỹ nhân, rồi cầm một quả táo khác, cười nói: “Em gọt quả này đi”.
Mọi người vẫn cười nói rôm rả nhưng không khí đã khác hẳn. Minh Thiên Diệu và Sở Tây Thừa cũng ngồi tránh ra xa, tiếng karaoke trong phòng rất ồn ã, lâu lâu mới nghe thấy tiếng trò chuyện của họ.
“Tiểu Lục, cậu ăn nói như nhảy vào mồm người khác quá đấy!”
“Nhị ca làm gì cũng quang minh chính đại. Tại sao tôi không được nói? Vả lại, chẳng phải hai bọn họ cũng tình trong như đã rồi sao?”
Tôi mím chặt môi, trong tim như đang mọc lên một đám cỏ rối, chúng không