
Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Tác giả: Huyền Mặc
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341030
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1030 lượt.
ừng xem vở nhạc kịch rất nổi tiếng đó chưa? Tiểu Annie trong vở nhạc kịch giống hệt em”.
Nói mãi nói mãi cuối cùng Tống Thư Minh đột nhiên ngâm nga điệu nhạc trong vở nhạc kịch ấy, tâm trạng Duy An dần nhẹ nhõm, cảm giác anh không giống với các giáo viên khác trong trường, mã là một người dễ gần, hơn nữa lại còn khá kiên nhẫn.
Vì vậy cô hỏi, “Thầy ơi, thầy bảo, nếu em rất thích một người, nhưng.....nhưng anh ấy cũng là người bạn thân em rất thích, em nhận lời yêu anh ấy, làm vậy...có phải quá bỉ ổi không?”
Tống Thư Minh bật cười: “Tại sao lại thích cậu ta?”
“À....Em không biết, không có lý do!”, Duy An ôm gối ngồi trên bậc cầu thang, nghiêng mặt nhìn Tống Thư Minh, cô đột nhiên biến thành cô học trò nhỏ, khiêm tốn muốn tìm kiếm đáp án qua thầy giáo của mình.
Tống Thư Minh vươn tay xoa đầu cô, mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, nhưng đã hai lần anh có cử chỉ thân mật này rồi. Duy An phát hiện ra mình không thấy ghét, cảm giác này khiến cô có chút hoảng sợ, bất giác ngửa người ra phía sau tránh né, “Thầy...”
Vẻ mặt Tống Thư Minh rất tự nhiên, dịu dàng khẽ hỏi cô, “Nếu đã thích không có lí do, thì việc nhận lời ở bên cậu ta, có phải cũng không có đúng sai không? Thích ai đó là công bằng, là lựa chọn của cả hai người, nếu cậu ra đã muốn ở bên em, không chọn bạn em, thì đây không còn là vẫn đề của em nữa”.
Con người ta trong những lúc hoang mang, nghi ngờ chính bản thân hoặc hành động của mình, luôn muốn có người đứng về phía mình, đây là căn bệnh rất thường gặp. Duy An cũng không ngoại lệ, nhưng cô vẫn thấy buồn, “Em, chỉ thích anh ấy thôi, không nghĩ nhiều như thế, cũng không ngờ.....cô ấy lại hận em như thế”. Cô buồn bã, Tống Thư Minh ngồi bên nhìn cô chăm chăm, đột nhiên mỉm cười, buông một câu cảm thán, “Annie, kể cho tôi nghe chuyện của em đi”.
Duy An thấy hơi lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đứng dậy ngượng ngùng nói: “À phải rồi, chẳng phải thầy nói muốn họp với bọn em, những bạn khác đâu ạ?”
“Tôi đã nói chuyện xong với bọn họ rồi, chỉ còn mình em thôi. Thực ra cũng không có gì, chỉ là tôi muốn chia sẻ bớt gánh nặng với thầy giáo tiếng Anh ỏ khoa Sơn dầu bọn em, cùng thầy ấy phụ đạo thêm cho các em, muốn hỏi em buổi tối em có thời gian không? Nếu có thời gian thì lên thư viện học phụ đạo”.
Đương nhiên Duy An không dám nói là mình không có thời gian, thành tích môn tiếng Anh của cô luôn là một trở ngại lớn, tất cả các thầy cô đều biết, vậy là cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, phiền thầy Tống quá”.
Tống Thư Minh lật giở cuốn Lịch sử Văn học Phương tây, từng trang từng trang, ngón tay sạch sẽ, thư sinh của anh đột nhiên dừng lại, rút ra thứ gì đ, anh cười nhìn Duy An, “Em viết thư tình hay lắm, nếu viết bằng tiếng Anh, sẽ càng lãng mạn hơn”.
Duy An xấu hổ, giơ tay giật lại lá thư. Màu tóc cô rất nhạt,. cũng có thể từ nhỏ đã thế rồi. Cô của Duy An luôn nói màu tóc cô rất nhạt, giống hệt như người mẹ đã mất.
Một Duy An như thế dưới ánh đèn, thật sự giống tiểu Annie.
Sự xuất hiện của Tống Thư Minh là một việc rất ngẫu nhiên, nhưng sự xuất hiện đó lại khiến việc lên thư viện của Duy An trở thành tất yếu.
Sân trường Đại học G rất lớn, rất nhiều nơi Duy An chưa từng đi qua, thư viện là nơi duy nhất mà cô thấy quen thuộc với mọi thứ, bao gồm cả vị lớp trưởng tài tử ngày nào cũng đứng ngâm thơ trước cửa, cuối cùng thì cô cũng biết anh ta tên là Trịnh CHí Ma, sinh viên năm thứ ba khoa Triết.
“Chắc thi nhân mà anh thích nhất là Từ Chí Ma nhỉ?”
“Không, đấy là nhà thơ mẹ anh thích nhất”.
Tiếng chuông đồng hồ lại điểm, đã năm giờ đúng, nữ sinh trong trường thích quàng những chiếc khăn đủ màu sắc vào mùa đông, nhìn cảnh tượng ấy rất ấm áp, rực rỡ.
Duy An vừa thi xong môn Nhập môn sơn dầu, cô lại đứng đợi người trước cửa thư viện, ba ngày gần đây Kiều Ngự không đến tìm cô, không biết đang làm gì, buổi tối nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời.
Duy An nghĩ chắc anh cũng đang bận việc thi cử, vậy là tự giác không làm phiền anh nữa. Đứng một lúc, Trịnh Chí Ma mặc chiếc áo bông, chạy tới hỏi cô: “Em lại chờ bạn trai à?”
Duy An không biết có nên gật đầu hay không, nhớ tới Kiều Ngự lần trước ở căng tin, vậy là cô đành ừm một tiếng.
“À, em này, chẳng phải đã từng nói với em rồi hay sao, đây là cột đá “dộc thân”, em đứng đợi ở đây chẳng phải điểm báo tốt đẹp gì đâu”. Trịnh Chí Ma vô cùng chân thành khuyên cô.
Nhưng, cuộc sống thật kỳ lạ, mục đích của nó chính là chứng mình TRịnh CHí Ma đích thị là một tên một quạ đen.
Bởi vì năm phút sau, Duy An nhìn thấy Trình An Ni đi một đôi giày đi trên tuyết bằng lông, đang kéo tay Kiều Ngự đi tới.
Chiều muộn ngày đông luôn u ám, bầu trời xám xịt, chỉ có vài cây ngô đồng là vươn những cành khẳng khiu ra, vừa khéo tương phản với tâm trạng Duy An lúc này, chúng không ngừng phát triển hướng lên trên, còn cô lại như bị đánh cho hiện nguyên hình dạng.
Luôn có những thứ không thể khống chế được, ví dụ như sự sinh trưởng hưng vong của một cái cây, hay như tình cảm của con người. Những cành cây khẳng khiu ấy chỉ