XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Có Thuật Của Vợ

Vợ Có Thuật Của Vợ

Tác giả: nhoknhiuchien97

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 1341523

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1523 lượt.

à tính chiếm hữu cũng rất cao.”
Tôi chớp chớp mắt, an ủi anh ta: “Về mặt chiếm hữu, đàn ông các anh cũng không kém cạnh đâu… Phụ nữ có thể không cần ăn cơm, nhưng không thể không ghen, mọi điều kiện của anh đều rất tốt, cô ta sợ người khác sẽ cướp mất anh cho dù cô ta đã bỏ đi cùng người khác trước”.
“Thế còn cô, cô cũng vậy sao?”
“Liên quan gì đến tôi, chúng ta đang nói về anh cơ mà.”
“Chúng ta có thể nói chuyện một cách đan xen.”
Tôi ngừng lại, Lê Bằng nói tiếp: “Xem ra, con gái thường thích những lời đường mật, tiếc rằng tôi lại không phải là kẻ có tài ăn nói”.
“Không, chúng tôi chỉ thích người yêu mình nói những lời đường mật.”
Lê Bằng lại như ngộ ra điều gì.
Thịt trâu đã chín, hai chúng tôi nhanh chóng chia nhau ăn hết.
Lúc đó, tôi nhắc lại lần nữa, muốn cùng Lê Bằng đi tham dự lễ cưới của họ, chứng kiến con trâu mập và nhà vệ sinh công cộng làm lễ trói buộc nhau.
Lê Bằng đồng ý.
Tôi hỏi: “Tại sao Lâm Nhược lại gửi thiếp mời cho anh, chẳng lẽ cô ta muốn chọc tức anh, muốn anh phải đố kị? Hay là hy vọng anh sẽ cướp dâu trong lễ cưới?”.
“Có lẽ cô ấy cho rằng tôi sẽ không gây chuyện.”
“Ý anh là tôi sẽ gây chuyện?”
“Nếu không tại sao Trương Lực lại không mời cô?”
“Tại vì anh ta chột dạ, anh ta sợ tôi sẽ không kiềm chế được.”
Lê Bằng giương cao đôi lông mày, không nói gì.
Tôi nheo mắt, chửi thầm.
Về đến nhà, vừa bật máy tính, QQ lại hiện ra một tin nhắn.
Trước ánh bình minh: Nhớ hôm đó phải mặc đẹp một chút.
Tôi vừa đưa tay vào bàn phím, chợt nhớ ra bàn phím đã hỏng, chưa kịp thay cái mới, thật đáng buồn, đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin trả lời anh ta: Điều đó là tất nhiên, anh định mặc trang phục màu gì để tôi còn chọn đồ phối hợp?
Gõ xong dòng tin nhắn này tôi mới bừng tỉnh ra một sự thật, Lê Bằng toàn dùng QQ để trả lời tin nhắn của tôi. Mỗi tin nhắn gửi đi, tôi phải trả một đồng rưỡi tiền cước phí, còn anh ta chẳng tốn xu nào. Anh ta thật không hổ là một thương nhân, ngay cả hàn huyên cũng phải phù hợp với lợi ích kinh tế.
Tôi rất ức chế, sau khi anh ta trả lời: Mặc comple đen, tôi bèn hỏi: Sao anh không nhắn tin cho tôi?
Anh ta nói, QQ gõ chữ nhanh hơn.
Tôi nhất trí với câu trả lời đó, và quyết định tiêu tiền cước của hai trăm tin nhắn để đi mua một cái bàn phím mới.
Tôi nói với anh ta rằng, tôi sẽ mặc áo đỏ và quần đỏ.
Anh ta nói: Màu đỏ là màu của cô dâu.
Tôi trả lời: Cô dâu sẽ mặc váy cưới trắng.
Anh ta im lặng một lúc, rồi nói, hy vọng tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ta từ đầu đến cuối buổi tiệc và đừng hành động một cách nông nổi.
Tôi nói với anh ta rằng, nếu cô dâu muốn đánh tôi, thì anh ta phải là người đầu tiên đứng ra “trả miếng”.
Sau khi quyết định trang phục là đỏ và đen, chúng tôi lại cùng thảo luận xem hôm đó nên tặng quà gì.
Anh ta nói, tặng đồ trang trí pha lê.
Tôi lại cho rằng nên tặng đồ gia dụng.
Lê Bằng cho rằng, đồ trang trí pha lê mới thể hiện được hết thành ý.
Tôi lại nghĩ, đồ gia dụng mới thích hợp với đôi mèo mả gà đồng đó.
Sau một hồi tranh cãi, chúng tôi đi đến quyết định tặng pha lê, bởi vì anh ta là người trả tiền.
Anh ta nói: Đây là lần đầu tiên chúng ta thống nhất ý kiến với nhau, hóa ra cô cũng là người dễ thuyết phục đấy chứ.
Tôi trả lời: Bởi vì chúng ta có cùng chung lợi ích.
Tôi không thể không suy nghĩ lại về một sự thật: Tôi quen Lê Bằng mới chỉ vài tháng, nhưng không có hôm nào là chúng tôi không cãi nhau, lúc đó anh ta là cấp trên của tôi. Sau khi nghỉ việc, tôi lại phải lắng nghe anh chàng Lê Bằng này tâm sự cả tháng trời, chúng tôi rất hòa hợp, xem ra, thứ thay đổi vốn không phải là con người, mà là thân phận.
Thân phận thay đổi, tính cách mới càng rõ nét.
Trước khi tham dự tiệc cưới, tôi lại về thăm mẹ một chuyến.
Tôi thấy tôi cần phải kể với mẹ chuyện tình cảm của tôi hiện nay, nhưng nói thế nào lại là cả một vấn đề.
Mẹ tôi là người phụ nữ trung niên đã chịu nhiều tổn thương trong tình cảm, bà đang ở vào giai đoạn tiền mãn kinh và sắp ly hôn, nên có lẽ rất khó để chấp nhận sự thật rằng tôi đang giẫm lên vết xe đổ của bà, vì vậy tôi quyết định sẽ kể câu chuyện với nội dung ngược lại.
Bạn biết đấy, một câu chuyện được kể ngược thường đem lại cho bạn nhiều điều bất ngờ.
Tôi nói: “Mẹ, con đã tìm được một người tốt hơn Trương Lực, khôi ngô tuấn tú, giàu có, lại chung thủy”.
Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy liền đặt xẻng lật xuống, nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Trên đời này có người đàn ông nào chung thủy sao? Con ấm đầu rồi”.
“Anh chàng này khá chung thủy, anh ấy đã cất công tìm bạn gái mình cả tháng nay, nhưng bạn gái anh ấy không biết trân trọng điều đó, lại còn đi cưới một anh chàng củ cải lăng nhăng, con nghĩ, con sẽ thay cô ta trân trọng anh chàng này.”
“Trước khi lấy mẹ, bố con đã thích một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó chê bố con nghèo nên đi lấy người khác, nhưng đến nay bố con vẫn không thể quên được cô ta. Con không sợ anh chàng đó cũng không quên được cô người yêu cũ sao?”
“Con thà chấp nhận việc anh ấy không quên đ