
Tác giả: Nguyên Cảnh Chi
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342375
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2375 lượt.
y không, khi cô ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra, cô không muốn ngủ thêm một phút đồng hồ nào nữa, lập tức bật dậy đánh răng rửa mặt.
“Anh nấu cái gì thế?”.
“Em đoán!”.
“Cháo bí đỏ?”.
“Ừ”.
“Tôi thích món này nhất! Mộ Thần, anh tốt quá!”.
Bởi vì Cảnh Tô đã thay đổi xưng hô, bàn tay đang cầm nắp vung dừng lại một chút, bé con, có lẽ em chưa phát hiện anh đã tiến vào trong lòng em rồi? Anh thật sự rất mong chờ bộ dạng muốn yêu lại không dám yêu của em. Tư Mộ Thần suy nghĩ gian trá.
“Mộ Thần, tôi có thể ăn chưa?”.
“Có thể ăn!”.
“Hỏng bét rồi!”. Cảnh Tô vừa ăn được một nửa, đột nhiên dừng đũa.
“Hả?”.
“Tôi tìm việc làm”.
“Cho nên?”.
“Tôi bỏ việc không lý do đã ba ngày rồi!”.
“Vậy thì không cần đi làm! Yên tâm ở nhà là được rồi”.
“Tư Mộ Thần, tôi chỉ bị ép ở chỗ này, bây giờ chẳng lẽ ngay cả tự do làm việc của tôi anh cũng muốn cướp?”. Tính khí ngang ngược của Cảnh Tô nổi lên, lấy việc anh uy hiếp cô nói ra.
“Anh nói không được, em nhìn xem, vết thương trên người còn chưa lành, còn dám nói đi làm sao?”.
“Tư Mộ Thần, tôi có thể không đi làm, tôi cũng có thể lựa chọn rời đi, cho dù cái đó quan trọng đối với tôi, nhưng vì tự do của tôi thì cần gì phải cố!”. Cảnh Tô ném đũa trong tay xuống, bày ra bộ dạng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Tư Mộ Thần đau đầu, tính khí của cô bé này thật là, uy hiếp cô không phải vì muốn cô ngoan ngoãn nghe lời sao! Thôi, vì kế hoạch lớn của bản thân còn nhiều thời gian, bây giờ có thể thả cho cô ấy.
Tư Mộ Thần buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô!
“Bé con, em muốn đi làm, anh không cản, nhưng nếu công ty đó không cần em nữa, em phải ngoan ngoãn trở về!”.
“Thật sao?”.
“Thật! Nhưng mà anh có điều kiện!”.
Gặp Lại Cảnh Linh
“Điều kiện gì?”. Cảnh Tô trừng mắt nhìn.
“Hôn anh một cái!”.
“Mặc kệ!”.
“Em đừng quên em đã nói, chỉ cần anh tỉnh lại thì em sẽ hôn anh một cái, anh có nhân chứng, để anh gọi bọn họ đến!”. Anh làm bộ cầm điện thoại lên.
Cảnh Tô ơi, Cảnh Tô, người ta bảo mày hôn một cái, làm sao mày lại hôn miệng? Không được, cô sắp thành người tính cách phân liệt trước mặt Tư Mộ Thần rồi, con người cô đi chỗ nào rồi hả? Con người bình tĩnh của cô?
Đúng rồi, anh bị cô đẩy ngã, miệng vết thương thế nào? Nhắn cho anh một tin được không?
Cô lấy điện thoại ra, nhắn cho Tư Mộ Thần một tin.
Tô: “Tôi không cố ý đẩy ngã anh, miệng vết thương của anh thế nào rồi?”.
Tư: “Không sao, anh thích sự không cố ý của em”.
Tô: “Anh, tên vô lại!”.
Tư: “Anh chỉ vô lại với em!”.
Nhìn những tin nhắn đùa giỡn, Cảnh Tô cắm chìa khóa xe vào, chạy thẳng đến công ty.
Sau khi dừng xe lại, cô gặp phải một người không muốn gặp.
“Cảnh Tô, làm sao mày lại tới nơi này?”. Trong giọng nói mang theo chất vấn.
“Tôi làm ở trong này!”. Cảnh Tô đi lướt qua Cảnh Linh, tiếp tục đi về phía trước, có lẽ trước kia, bản thân cô vẫn sẽ gọi cô ta một tiếng chị gái, nhưng trước khác, nay khác.
“Mày”. Cảnh Linh vừa muốn nói gì thì Cảnh Tô đã nhanh chân đi xa rồi.
“Chảnh cái gì mà chảnh, rất nhanh thôi, tao sẽ khiến mày không ở trong đây được!”. Cảnh Linh ngoan độc nhìn bóng lưng kia, dường như bức cô ta ra khỏi nhà họ Cảnh cũng không khiến cô ta khổ sở!
Khi Cảnh Tô đi làm, mỗi người đều nhìn cô, mặt cô ửng đỏ.
Cô nhìn người đàn ông trung niên trước đó đưa cô vào làm, sắc mặt khẽ biến thành xấu hổ. Cô vô cớ bỏ bê công việc, sợ là bị người ta khai trừ rồi! Cô nhắm mắt lại.
“Thực xin lỗi, tôi....”.
“Cảnh Tô, đây là nhiệm vụ hôm nay của cô, một lúc nữa tổng giám đốc sẽ trở lại!”.
“Vâng, vâng, tôi đã biết!”. Cảnh Tô ôm chồng văn kiện nặng cũng không oán thán, thật tốt quá, vậy mà có thể giữ lại được công việc. Nếu tổng giám đốc trở lại, cô phải đền đáp anh ta thật tốt!
Đẩy cửa văn phòng ra, cô an tâm sửa sang văn kiện.
“Xin chào, xin hỏi Tổng giám đốc của Thịnh Thế có ở đây không?”. Cảnh Linh dựa vào thân phận là Tổng giám đốc của Cảnh Thái Lam xông thẳng lên tầng trên cùng.
“Xin hỏi cô tới đây có chuyện gì sao?”.
“Tôi?”. Cảnh Linh chỉ vào cái mũi của mình, con ngươi trừng mắt nhìn nhân viên trước mặt, cô ta không biết mình? Mình là thiên kim của Cảnh Thái Lam mà.
“Tôi là người của Cảnh Thái Lam”.
“Tôi biết, cô là thiên kim của Cảnh Thái Lam phải không?”.
“Cô biết thân phận của tôi?”. Thật ra thì cô ta muốn nói, cô biết thân phận của tôi mà còn đối với tôi như vậy?
“Chỉ là ra đời tốt số mà thôi! Ở trong mắt tôi ai cũng như nhau!”. Những lời này được Cảnh Tô ra ngoài pha cà phê nghe thấy, nhìn cô gái kia, trong lòng Cảnh Tô cảm thấy có ấn tượng tốt, cô thấy nhân viên đó nhìn mình, cô nở nụ cười.
Nhân viên cũng lễ phép định đáp lại, nhìn theo ánh mắt của người nhân viên, Cảnh Linh thấy được Cảnh Tô, cô ta sải bước đi về phía Cảnh Tô.
“Cảnh Tô, chị muốn gặp Tổng giám đốc của các em!”. Cảnh Tô có thể làm việc ở tầng cao nhất, nhất định chức vị không thấp.
“Ngài ấy không có ở đây, đúng rồi, không p