Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015

Lượt xem: 1342625

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2625 lượt.

hải muốn gặp Tổng giám đốc của Thịnh Thế cũng phải hẹn trước sao? Xin hỏi Cảnh tiểu thư có hẹn trước không?”.
“Mày, mày chỉ là một nhân viên, làm sao có thể quản được?”.
“Xin lỗi, bây giờ tôi là thư ký của tổng giám đốc Thịnh Thế!”. Ý muốn nói toàn bộ lời hẹn đều do cô an bài, không phải đó là trách nhiệm của thư ký sao?
“Cảnh Tô, mày, không nên phân biệt quá mức! Ân oán giữa chúng ta thì tự xử lý, bây giờ chị thay mặt cho công ty tới!”.
Cảnh Linh nhìn vẻ mặt Cảnh Tô cuối cùng cũng có chút nóng nảy, Cảnh Thái Lam cần đơn buôn bán này. Cô ta muốn Thịnh Thế cùng hùn vốn để nhận được đơn buôn bán này, đây là hy vọng duy nhất của cô ta, gần dây Tử Dương không quan tâm tới cô ta, mà bây giơ toàn bộ tiền bạc đều nằm trong tay của ông già, cô ta hoàn toàn không thể quay vòng vốn.
“Cảnh Linh, tôi không phải chị, nếu Cảnh Thái Lam làm tốt, đương nhiên Thịnh Thế sẽ có cơ hội hợp tác với Cảnh Thái Lam!”.
“Tốt tốt tốt, Cảnh Tô ‘lấy tay bắt cá’, có phải không? Mày đừng quên, mày cũng là một phần của Cảnh Thái Lam”.
“Thế sao? Tại sao tôi lại nhớ, nhà họ Cảnh đã đăng báo chấm dứt quan hệ với tôi?”. Cảnh Tô nói xong những lời này, cũng không quay đầu lại, đi về phía phòng pha cà phê.
Cảnh Linh tức giận. Cô ta ngẩng đầu lên thấy được biển chữ “Thư ký”, cô ta sải bước đi vào, cô ta muốn ở đây chờ Tổng giám đốc của Thịnh Thế, cô ta không tin là không đợi được.
Lúc Cảnh Tô tiến vào thì thấy Cảnh Linh đang ngồi trên ghế làm việc của cô, vẻ mặt cổ quái.
“Làm gì đấy?”.
“Chờ em đấy, em gái tốt, chỉ là tới xem một chút hoàn cảnh làm việc của em có tốt không? Trở về cũng có thể nói lại một chút, cho mẹ an tâm!”.
Cảnh Tô hờ hững, để cà phê xuống, “Con gái của mẹ chỉ có mình con!”, những lời này lại một lần nữa vang lên bên tai cô, con gái của bà chỉ có mình Cảnh Linh.
“Đi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!”.
“Mày, được, Cảnh Tô, mày cứ chờ xem vị trí này mày có thể ngồi bao lâu!”. Cảnh Linh sập cửa đi.
Ngồi lại trên xe, Cảnh Linh lấy văn kiện từ túi sách ra, gương mặt sáng rỡ, ngày mai cạnh tranh, tình thế bắt buộc!






Cô Ấy Không Thuộc Về Anh
Cảnh Linh đắc ý rời đi, sau khi trở lại công ty, cô ta lập tức bắt đầu nghiên cứu định giá cao nhất và định giá thấp nhất của Thịnh Thế, có phần tài liệu này, cô ta có thể hùng hồn lên tiếng với Tử Dương.
Cô ta mang theo số liệu mới nhất đến công ty của Hàn Tử Dương.
“Tiểu thư, xin hỏi cô tới tìm ai?”.
“Tôi đến tìm thiếu đổng của các cô”.
“Ha ha, em chào chị dâu!”.
Đáng tiếc Cảnh Linh cũng không biết ơn, dùng tay kéo cánh tay của Hàn Tử Dương.
“Em, nhiều người nhìn như vậy, em đúng là không có chừng mực!”. Hàn Tử Dương nhìn gương mặt trang điểm dày đặc, vẻ mặt không vui, không hiểu sao anh ta lại nhớ tới Cảnh Tô, cô gái đó chưa bao giờ trang điểm.
“Tử Dương, người ta chỉ nóng lòng chứ sao ~ chúng ta tìm một nơi ăn cơm, em có chuyện muốn nói với anh, anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú!”. Cô ta đem ngực mình dán vào cánh tay Hàn Tử Dương, ra sức làm nũng.
“A, là cái gì?”. Hàn Tử Dương hơi rút tay mình, vẻ mặt ứng phó.
“Đất xây dựng!”. Nhưng người phụ nữ đang đắm chìm trong thế giới tốt đẹp không phát hiện ra điều đó.
“Được rồi, chúng ta đi, Trác Lâm cũng đi thôi!”.
“Vâng, anh!”.
Bất kể Cảnh Linh phản đối, Hàn Tử Dương vẫn đưa Trác Lâm theo.
Cảnh Tô đang sửa sang lại văn kiện của mình, sắc trời còn sớm, cô đang không biết có nên mua ít đồ về nhà, không ngờ Tư Mộ Thần lại chủ động gọi điện thoại cho cô.
“Bé con, em tan sở chưa?”.
“Ừm, sắp rồi, em đang sửa lại tài liệu!”. Cảnh Tô cầm chén cà phê lên, định làm nhuận môi.
“Bé con, chúng ta hẹn hò đi!”. Cảnh Tô uống không được suôn sẻ, bị sặc cà phê, nước mắt chảy ròng ròng.
“Phù phù, Tư Mộ Thần, anh, anh nói cái gì? Hẹn hò?”.
“Đúng vậy, địa điểm anh cũng đã chọn rồi!”. Tư Mộ Thần không tin, cô bé này còn không bị anh bắt lại, anh còn chuẩn bị cả màu lam yêu cơ, không phải con gái đều thích hoa sao?
“Lục Phạm đâu?”.
“Cậu ấy đến nhà Đường Tuấn”.
“Vậy cũng được, chúng ta đi ăn ngoài đi!”. Thật ra Cảnh Tô muốn nói ăn bữa cơm coi như cảm ơn Tư Mộ Thần, sau ngày mai, cô có thể đi trả tiền rồi.
“Bé con, anh đang ở cửa Thịnh Thế, mau xuống đây!”.
Cảnh Tô ghé vào cửa nhìn xuống, anh thật sự đang đứng dưới lầu chờ cô. Lúc trước, khi cô đi làm ở Cảnh Thái Lam muốn nhất một chuyện, đó là Hàn Tử Dương có thể ở dưới lầu công ty đợi cô, sau đó hai người cùng đi ăn cơm. Cô vội vàng lắc lắc đầu, cô bị dính ma chướng rồi sao? Tự dưng lại nhớ tới tên đàn ông cặn bã đó!
Cô hơi vội vã, nếu như chân không bị thương thì cô đã chạy nhanh tới trước mặt Tư Mộ Thần rồi. Cô vừa dừng lại trước mặt anh, nghiêng người một cái, cô tựa vào trong ngực của người đàn ông.
“Bé con, thật ra thì anh mong đợi em ôm ấp yêu thương vào buổi tối hơn!”.
“Tư Mộ Thần, đã có ai nói cho anh biết, thật ra thì anh không giống một thiếu tướng, mà chính là tên du công không!”.
“Không có, bản tư


Pair of Vintage Old School Fru