XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vọng Tưởng Cuồng

Vọng Tưởng Cuồng

Tác giả: Úy Không

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 134588

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/588 lượt.

ời.
Trịnh Thiên Dã đương nhiên là vui mừng, nhưng vẻ mặt vừa cảm kích lại vừa có vẻ tự tránh thở dài nói: “Anh trước kia hình như anh chưa lần nào mua quần áo cho em, nghĩ tới anh lại thấy mình khí đó thật kém cỏi.”
La Phi cười: “Sao lại không có? Hai bộ đầm dạ hội đắt tiền trước đây anh mua cho em vẫn còn.”
Cô đang nói chính là lúc sinh nhật của Trịnh Thiên Dã.
Trịnh Thiên Dã vẫn còn áy náy: “Lễ phục thì tính làm gì, cũng không phải trang phục thường ngày.”
La Phi nhìn bộ dạng khổ sở của anh, cũng không biết phải an ủi thế nào, dù sao quan hệ lúc trước của hai người cũng không coi là bình thường.
Hai người túi lớn túi nhỏ từ trung tâm mua sắm đi ra, Trịnh Thiên Dã còn đang buồn. La Phi không yên tâm, đi theo anh đến phòng trọ của anh.
Từ lần trước đến giờ, cô không cùng anh lên đến phòng trọ, vào cửa sau, phát hiện so với phía trước càng bừa bộn, liền xăn tay áo, không nói gì mà giúp anh dọn dẹp.
Thật sự thì Trịnh Thiên Dã cũng không cố ý làm phòng trọ trở nên bừa bộn, nhưng căn phòng mười mét vuông, thật sự quá nhỏ, tùy tiện quăng đồ một cái sẽ thành một đống lộn xộn liền. Mặt khác một phần cũng vì La Phi, anh giả vờ không biết dọn dẹp, nếu La Phi có vào, nhìn đống lộn xộn này sẽ thương cảm anh hơn.
Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi giúp mình dọn dẹp, anh lại cảm thấy không đành lòng nên đi theo sau phụ cô.
Căn phòng nhỏ hẹp nên hai người khó tránh khỏi việc tay chân đụng chạm nhau. Có lẽ lúc này nỗi đau đã được buông lơi, đã trở thành sự đùa vui, trêu chọc lúc nào không hay. Đang đùa nghịch, bất cẩn cả hai đều té ngã trên giường.
Thân thể kề cận, ánh mắt giao nhau, phá vỡ sự im lặng, bầu không khí ám muội nhanh chóng tràn ngập căn phòng. Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi, tay không tự giác xoa nhẹ mặt cô, thì thầm gọi tên cô.
Vì bầu không khí đầy ám muội này, trái tim La Phi đập mạnh liên hồi, cô biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nhưng Trịnh Thiên Dã đang gần kề cô, khiến tình cảm vốn che dấu bấy lâu nay của cô bị khơi nguồn. Cô không thể không thừa nhận, cô có tình cảm với anh, thời điểm này cô nguyện ý bản thân như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Anh…” La Phi do dự mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Trịnh Thiên Dã trong lúc tim đập mạnh, loạn nhịp hồi phục tinh thần, đứng bật dậy đưa lưng về phía La Phi thở dài: “Xin lỗi, mới nãy anh thật không phải phép.”
La Phi mất mắc nằm bất động, nhìn bóng dáng Trịnh Thiên Dã, nghe anh tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn ghi nhớ hình ảnh em sống vui vẻ, sẽ không vì những chuyện trước đây anh gây ra cho em mà trở thành bóng ma tâm lý. Có như vậy, hai tháng sau, anh mới có thể yên tâm mà ra đi.”
“Ra đi?” La Phi thì thào nói theo, bỗng nhiên sực tỉnh, đứng bật người dậy, chạy đến từ đằng sau ôm lấy Trịnh Thiên Dã: “Anh còn thích em không?”
Trịnh Thiên Dã trầm mặc một lát: “Bây giờ nói tới việc này thì có ích lợi gì? Anh đã gây tổn thương cho em quá nhiều. Em yên tâm, anh sẽ không gây tổn thương cho em, khiến cha mẹ em khổ sở nữa đâu.”
La Phi ôm Trịnh Thiên Dã càng chặt: “Được, chúng ta không quan tâm đến tương lai nữa, hai tháng này, chúng ta ở bên nhau được không?”
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trong mắt La Phi, cứ nghĩ rằng tâm tình cô giống mình. Nhưng không ngờ lại như vậy, cô không hề có dự định sẽ thật sự hàn hắn lại với anh.
Anh tức giận muốn phun ngụm máu, hai tháng ư? Không lẽ anh là loại đàn ông phục vụ ngắn hạn hả? Cái anh muốn là tương lai!
Vốn định nói những lời này để cự tuyệt đề nghị hoang đường của La Phi, nhưng cô đã muốn quấn lấy anh. Anh vốn dĩ không cách nào cự tuyệt cô.
Đương nhiên ngoài miệng Trịnh Thiên Dã vẫn nói: “Phi Phi, em đừng như vậy, anh không muốn lại gây tổn thương cho em.”
La Phi từ phía sau hôn lên mặt Trịnh Thiên Dã, líu ríu nói: “Em biết, cho nên đừng cự tuyệt em. Nếu không thích hợp ở bên nhau, trong thời gian này chúng ta hãy vui vẻ mà bên nhau, coi như để lại một kí ức đẹp cho đối phương.”
Trịnh Thiên Dã giả bộ đấu tranh tư tưởng: “Anh ở đây không thể suy nghĩ gì được.”
La Phi quả nhiên do dự một chút, còn chưa chờ cô phản ứng lại, Trịnh Thiên Dã đã xoay người đổi khách thành chủ: “Quên đi, anh ra ngoài đi dạo một lát.”
Anh Trai Quý Hiếm
Căn phòng đã xập xệ, cũ kỹ cộng thêm chiếc giường chỉ có mét rưỡi cũng đã rất cũ nên chỉ cần một lực nhỏ tác động vào cũng sẽ dễ dàng phát ra tiếng ‘kẽo cà kẽo kẹt’ bao trùm cả căn gác xép, nghe rất chói tai.
Thật ra trong lòng La Phi cũng tràn đầy xúc động, nhưng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ dưới giường, cô sợ đến kinh người lại thấy có chút xấu hổ, vội lấy tay cấu véo vào cái người đang ở phía trên người mình, lo lắng hỏi: “Cái giường này sẽ không sập xuống chứ?”
Trịnh Thiên Dã đang rất cao hứng đâu có để ý tới những việc này, vừa thở dốc lại qua quít trả lời: “Sẽ không đâu.”
Dứt lời anh lại hì hục tiếp tục làm việc.
Lâu rồi La Phi không trải qua chuyện này lại bị anh khơi gợi rất thuần thục, đầu óc cũng dần dần mờ mịt, trống rỗng ngay cả âm thanh phát ra từ chiếc giường cô cũng cảm thấy